Mọi chuyện xoay chuyển trong nháy mắt. Đánh vỡ thế giằng co của ta và
Âu Dương trong lúc đó, là một tiếng hô hoán của Trầm Phiên.
"Nhị ca, ta theo lời ngươi nói mang y phục tới rồi -- di, Thất Thất sao
ngươi lại ở đây?"
Đối tượng của sát khí nhất thời được dời đi.
"Sao có thể nói vậy, Phiên Phiên ngươi không phải cũng tới đây sao?"
Mấy từ đó từ trong hàm răng Âu Dương chui ra, vì thế Trầm Phiên nhất
thời cũng sát khí đằng đằng.
Ta nhân cơ hội đó giật lấy y phục trong tay Trầm Phiên, nhảy đến bên
rơm rạ, ôm lấy Duẫn Trình, giấu luôn cái màn thầu, cấp tốc chuyển dời đến
một chỗ khác trong chuồng ngựa.
[30]
Âu Dương cùng đại ca rất thân thiết, nhưng cùng Trầm Phiên cũng không
đối phó, sở dĩ thấy hắn liền nũng nịu gọi "Phiên Phiên nha ~ Phiên Phiên --
"
Trầm Phiên ở đâu cũng đều khiến người thích, nhưng lại không thích Âu
Dương lắm, thế nên thấy hắn cũng nhỏ nhẹ kêu "Thất Thất nha ~ Thất Thất
--"
Chuồng heo cùng trù phòng cách nhau rất xa, mà ở giữa đó chính là
chuồng ngựa.
Ta đoán đại ca đem ta phân đến chuồng ngựa, không phải vì Đạp Tuyết
thích ta nhất, mà là vì có thể đem đôi oan gia kia tách ra.
Ta ngẩng đầu nghe bọn hắn ở nơi đó ồn ào, đại khái là không vài canh
giờ thì chưa yên được, liền cúi đầu vỗ vỗ lưng cho Duẫn Trình.