"Cử động được không, ta mặc y phục cho ngươi."
Hắn cũng không nhìn ta, thậm chí cả giãy dụa cũng đều quên mất, cứ
như thế tựa trên vai ta, con mắt cố sống cố chết nhìn chằm chằm vào hai
người bên đó.
"Vậy, đó là Thất công tử?"
[31]
Ta cũng ngẩng đầu nhìn, Âu Dương nghiêng mặt về phía bên này, kỳ
thực muốn nhìn cũng không thể nhìn quá rõ được. Thế nhưng Âu Dương
dung mạo rất tốt, giờ lại đang một dạng lạnh băng như ngày thường, hơn
nữa hắn thực sự nổi danh, nếu như từng gặp qua hắn một lần, hoặc là trực
tiếp có việc cần nhờ hắn, như vậy nhận ra hắn cũng không có gì đáng ngạc
nhiên.
Thế nhưng Duẫn Trình vừa hỏi một tiếng, trong lòng ta lại trầm xuống.
Âu Dương hắn thường thường đi lại giang hồ, ngoại trừ cứu người chính là
tiễu trừ ma đạo, xem trên người Duẫn Trình tuy có vết sẹo, nhưng đều
không phải là trọng thương, một hái hoa tặc thì lại không có khả năng có
bạn bè tương đối thân thiết, khả năng nhờ Âu Dương cứu người thực sự
cực kỳ nhỏ bé. . . . . . Cứ thế mà tính thì, Duẫn Trình có thể nhận ra hắn,
tám chín phần mười là. . . . . .
"Là hắn." Ta ho khan một tiếng, hồi đáp; tiện thể cũng đem vai hắn lật
lại, đem bộ y phục của hạ nhân mà Trầm Phiên mang đến mặc lên người
hắn. Hắn nhưng cứ nhìn chằm chằm Âu Dương, tựa hồ đã xuất thần mất
rồi, cuối cùng mặc cho ta muốn làm gì thì làm, điều này khiến ta nhịn
không được thở dài.
Hắn rốt cuộc cũng quay lại nhìn ta, trong ánh mắt lại xuất hiện vài phần
địch ý.