Hắn tựa hồ co quắp một chút, trong giọng nói lập tức mang theo cường
liệt không kiên nhẫn.
"Màn thầu tới để lại, Âu Dương tới đánh chết."
Ta quả nhiên không nhìn lầm người. Duẫn Trình không chỉ là người
thông minh, ngay cả công phu thích ứng hoàn cảnh cũng là số một.
[45]
Ta tuy không đánh chết Âu Dương, thế nhưng màn thầu thì có để lại.
Lúc cầm màn thầu còn đang bốc khói nhìn Duẫn Trình, hắn đã đem rơm
rạ dọn lên, đang vuốt bờm của Đạp Tuyết, không biết đang nói gì với nó.
Ta ho khan một tiếng, hắn quay lại nhìn ta.
"Ngươi nếu như muốn gạt Đạp Tuyết trốn, vậy rất là không dễ." Tuy rằng
trực tiếp chỉ ra như thế thực có điểm xấu hổ, thế nhưng để phòng hắn lại
làm ra việc gì ngốc nghếch, ta vẫn nói tiếp, "Ngoại trừ đại ca ra, ngay cả
Trầm Phiên cũng chỉ có thể sờ sờ nó. . . . . . Ngươi xem ta mỗi ngày cho nó
ăn, buổi tối ngủ cũng bị nó đạp thành như vậy."
Mặt Duẫn Trình hơi đỏ lên, bước nhanh tới, cũng không sợ nóng, từ
trong tay ta cầm lấy một cái màn thầu, xoay người sang chỗ khác.
"Ta lúc trước vẫn thấy kỳ quái, Trầm gia trang của các ngươi to như vậy,
trong chuồng ngựa sao chỉ có một con ngựa?"
"Đây là chuồng ngựa chuyên dụng của đại ca, Đạp Tuyết cùng mấy con
ngựa khác không hợp nhau, trừ ta ra cũng không ai dám chiếu cố nó. . . . .
."
"Thì ra là thế, danh câu (ngựa tốt) tính khí rất lớn, vậy cũng bình
thường."