Nhưng lúc đó ta không nhận ra điều này. Thứ nhất là vì Duẫn Trình vốn
bị người truy sát mới chạy trốn đến sân sau nhà ta, sau đó chân khí hao hết
cuối cùng cước đạp khoảng không mới lọt xuống chuồng ngựa, lúc hắn ngã
xuống thậm chí ngay cả khí lực trở mình cũng không có, bởi vậy hắn mặt
hướng lên trời lại chính xác không sai rơi xuống trên rơm rạ của ta.
Cũng chính vì như thế, hắn còn chưa kịp xoay người, đã bị Đạp Tuyết
vừa vặn đá.
Cũng chính vì như thế của như thế, hắn vốn còn đang duy trì được chút ít
thanh tỉnh liền cứ thế ngất đi.
[3]
Hắn lúc bình minh có tỉnh lại một lần.
Trước khi hắn tỉnh lại ta cũng đã hảo hảo quan sát hắn, đồng thời đem
máu trên mặt trên người hắn đều lau sạch sẽ, những thứ đáng giá đều lấy
hết chôn xuống hố, sau đó đem rơm rạ tốt nhất che lên người hắn.
Ta lúc đó nhìn hắn, không khỏi cảm thán.
Đại hiệp đúng là đại hiệp, dù có xích lỏa nằm trên rơm rạ vẫn cứ phong
độ phiên phiên.
Ta có hay không nói qua, lúc đó thứ đáng giá nhất trên người Duẫn
Trình, chính là bộ bạch sam tử tả tả tơi tơi của hắn?
[4]
May mà lúc đó là mùa hè, sở dĩ Duẫn Trình không bị cảm lạnh. Sau khi
hắn bị ta lột sạch xong một canh giờ sau thì mở mắt, khí tức yếu ớt hỏi ta:
"Đây là đâu? Ngươi là ai?"