vui vẻ và được chuẩn bị chu đáo, bàn ăn gia đình lúc ấy sẽ trở
thành nơi sum hợp gia đình, thay vì là chỗ ăn uống thuần túy.
Marianne Jennings, giáo sư môn luật và đạo đức của Đại
học Arizona, đã viết một bài báo - trong đó cô ấy quan sát từ
kinh nghiệm của bản thân về tầm quan trọng của chiếc bàn
nhà bếp đối với cuộc sống gia đình. Hãy lưu ý cả bốn khía cạnh
– vật chất, xã hội, trí tuệ và tinh thần – có liên quan thế nào.
Tôi cắt váy cưới tại một “địa điểm”, mà mỗi buổi đi học về,
tôi thường ngồi ăn bánh quy cũng tại đó. Địa điểm ấy cũng là
nơi tôi chuẩn bị cho bài kiểm tra SAT. Rất nhiều điều tôi học
được và nhớ như in đều gắn bó chặt chẽ với nơi ấy: chiếc bàn
ăn. Chiếc bàn ăn đã mòn cũ, chỉ là một tài sản nhỏ bé của gia
đình. Nhưng khi nhìn lại những gì đã xảy ra tại đó, tôi nhận
ra nó là một chìa khóa mở ra cuộc sống mà tôi đang có.
Khi còn nhỏ, mỗi tối tại bàn ăn, tôi thường phải trả lời về
những việc trong ngày. “Bao giờ thì có phiếu báo cáo tiếp theo?”,
“Con đã dọn đống lộn xộn ở tầng hầm chưa?”, “Hôm nay con
đã luyện đàn chưa?”.
Nếu muốn ăn tối, bạn phải chấp nhận việc tra hỏi xâm
phạm đến quyền tự do cá nhân. Không có cách nào thoát được
những buổi giải trình mỗi tối như vậy.
Nhưng nó cũng là “thành trì” bảo vệ cho mọi người. Bất kể
cả ngày chúng tôi mắng nhiếc nhau như thế nào, bất kể tôi đã
cảm thấy thất vọng ra sao trước một sự cố chia rẽ trong gia đình,
cha mẹ vẫn luôn bộc lộ sự quan tâm, động viên, giúp đỡ - bên
chiếc bàn ăn. Chiếc bàn ăn gắn kết chúng tôi lại với nhau khi
đồng hồ chỉ 6 giờ mỗi tối.
Và sau khi tôi phải làm công việc rửa bát nhàm chán vì lúc
đó máy rửa chén bát tự động còn quá xa lạ ở vùng quê, tôi quay
lại bàn ăn, ngồi làm bài tập về nhà. Tôi thường đọc truyện
“Dick, Jane và Spot” cho cha tôi nghe, và sau đó ông làm những
THÓI QUEN THỨ BẢY: RÈN GIŨA BẢN THÂN • 4 1 5