99 TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN VIỆT NAM - Trang 80

THẦY ĐỒ ĐỠ ĐẺ

Một anh thầy đồ dốt, chỉ được cái láu cá vặt, đi tìm nơi dạy học trò nhưng chả ai mượn. Hôm

y, anh ăn bánh cho đỡ đói. Đang ăn, thấy một người vào quán với vẻ lo lắng. Hỏi ra mới biết anh

chàng này đi tìm một bà mụ để đỡ đẻ nhưng phải hôm bà đỡ đi vắng. Thầy đồ đang lúc bí không có
tiền, bèn nói:

- Tưởng việc gì, ông cứ yên tâm. Gì chứ đỡ đẻ thì tôi là thánh của khoa này.

Người nọ nghe thấy thế mừng quá vội vàng tỏ ý rước thầy về. Thầy giả vờ dùng dằng thì người

kia xỉa tiền ra trả tiền quà bánh cho thầy và giục đi giúp ngay cho vì vợ ở nhà trở dạ đã lâu mà chưa
sinh được. Thầy đứng dậy xách gói đi theo, trước khi đi còn bắt chủ nhà mua thêm mấy cái kẹo.

Đến nơi, thầy giả vờ hỏi han mấy câu qua loa rồi bảo người nhà lấy cho một sợi chỉ. Cả nhà

không hiểu gì cả nhưng cũng lấy cho thầy một đoạn chỉ. Thầy đồ liền móc mấy cái kẹo ra buộc vào
đầu sợi chỉ. Rồi bắt người đàn bà nằm ngửa ra, thầy cầm lấy đầu sợi chỉ có buộc mấy cái kẹo, kéo
lên kéo xuống như nhử ếch. Thỉnh thoảng thầy lại nói: “Cu con ơi! Cu con ơi, mau mau ra mà ăn
kẹo”.

Người đàn bà thấy kiểu đỡ đẻ lạ đời, lại buồn buồn vì cái kẹo cọ đi cọ lại trên bụng nên bật

cười. Không ngờ cười mạnh quá làm vãi cả đứa con ra.

Cả nhà đều khen ngợi không tiếc lời tài đỡ đẻ của thầy. Mà tài hơn cả là thầy biết được trước

khi đưa trẻ ra đời là con trai.

CHỮ LẺ

Một ông thầy đồ đã dốt lại hay xổ chữ. Bất kể ngồi nói chuyện với ai cũng tìm cách nói cho

được vài chữ nho ra vẻ ta đầy nhiều chữ. Nhiều lần bị vợ nghe thấy ông nói toàn những chữ quen,
mới bảo chồng:

- Ông ạ! Ông có một chút chữ để dành mà làm ăn chứ gặp ai ông cũng vung vãi lưng vốn ra thì

hết sạch còn gì?

Thầy đồ ta gắt:

- Bà thì biết gì cái gì mà cũng nói. Chữ thánh hiền chứ có phải tiền của gì đâu mà cứ tiêu là

hết! Mới lại có nói hàng ngày là mấy chữ lẻ chứ lưng vốn tôi còn cất trong bụng đây này! Tôi có tiêu
là tiêu mấy chữ lẻ đấy thôi.

CÂY BẤT BỂ ĐÔNG

Một thầy đồ dạy cho trẻ học. Đến câu: “Phàm huấn mông” (phàm việc dạy học) trong sách

Tam Tự Kinh, thầy không rõ nghĩa, không giảng thì không đành, liều mà nói:

- Câu này nói là: ông Phàm, ông Huấn, ông Mông.

Trẻ cứ theo lời thầy mà hét tướng lên.

Đến bài khác có chữ “bôi” là cái chén, thầy cũng bí, thấy có bộ “mộc” đứng cạnh chữ “bất”

đoán là một loài cây bèn giảng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.