khốc liệt của các phòng tập thể dục khác trong vùng như Trung tâm
Thể dục David Lloyd và Holmes Place.
Một dự án đầu cơ khác của Bates cũng không thành công hơn.
Việc kinh doanh các buồng VIP Thiên niên kỷ xây dựng ở khu vực
Khán đài Tây (West Stand) nói một cách nhẹ nhất thì cũng rất
chậm chạp. Giá cho thuê các buồng này, với 24 chỗ ngồi mỗi
buồng, trong vòng 10 năm có giá lên tới 10 triệu bảng. Sky
Television, kênh truyền hình có bản quyền chiếu Giải ngoại hạng
Anh và là một cổ đông của Chelsea, thuê một buồng. Các nhà tài trợ
của Câu lạc bộ là Umbro và Siemens cũng thuê một buồng. Tuy
nhiên, các khách hàng khác tỏ ra không hào hứng lắm và thế là
Bates buộc phải giảm giá và thời gian cho thuê. Giá giảm từ một triệu
bảng một năm xuống còn 650 nghìn bảng một năm. Không khó để
hiểu được tại sao các công ty lại không sẵn lòng trả mức giá ban đầu.
Ngay cả với 650 nghìn bảng một năm thì tính ra giá mà một khán giả
theo dõi một trận đấu của đội nhà phải trả là 1.400 bảng, mức giá
quá đắt đỏ ngay cả khi so sánh với tiêu chuẩn cao mà các công ty
tưởng thưởng cho nhân viên của mình. Trên thực tế, một nhóm
người như thế có thể dùng một bữa trưa hoành tráng tại Claridges
chỉ với giá 200 bảng một người.
Những áp lực về tài chính này càng lớn hơn do Bates tiếp tục
phải chi trả khoản lương 1,5 triệu bảng mỗi tuần cho các cầu thủ và
phải lo một số các thương vụ chuyển nhượng kỳ cục khác. Hãy xem
trường hợp của Winston Bogarde. Bogarde được mua về Chelsea
tháng 8 năm 2000, chỉ hai tuần trước khi huấn luyện viên Gianluca
Vialli rời Câu lạc bộ. Điều kỳ cục là với mức lương lên tới 40 nghìn
bảng một tuần theo thỏa thuận ban đầu, cầu thủ này chỉ chơi được
bốn trận dưới sự dẫn dắt của Claudio Ranieri, người thay thế
Vialli. Cho đến khi hợp đồng của anh hết hạn vào cuối mùa giải