ÁC BÁ - Trang 386

Điểm nhẹ chân, nhảy từ trên xuống như chớp giật rền vang, cánh tay phải
trong giây lát thô to gấp đôi. Đánh về phía ngực của Lâm Cường, một chiêu
này dồn hết tất cả sức lực phát ra, uy lực kinh người, quyền phong gào thét
làm tóc bạc của Lâm Cường bay phấp phới.

Lâm Cường nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nghiêng người, đánh một quyền về phía Tào Phá Địch thế tới như vũ bão,
Lâm Cường cúi người, nắm tay cách bụng Tào Phá Địch năm ly thì bỗng
nhiên lực bên trong nắm đấm bùng phát. Tiếng trầm đục vang lên, sự mạnh
mẽ của một chiêu này đến cả Tào Phá Địch cũng ngăn không nổi, sau một
tiếng ầm vang thì bụi đất cuồn cuộn, Tào Phá Địch kêu lên một tiếng đau
đớn bị đá lún vào vách tường một lần nữa.

Dưới lầu, trong phòng khách, Chu Bách Tước và mọi người không thể
tưởng tượng nổi mở to hai mắt mà nhìn, nhìn Lâm Cường mà bọn họ đã
từng quen thuộc như nhìn thấy ma vậy, giờ đây sao trở nên lạ lẫm như thế.

Chiêu thứ hai.

Hai lần làm cho Tào Phá Địch đứng thứ tư trên Địa Bảng bị đánh văng vào
vách tường, nếu trận chiến này lan ra ngoài, chỉ sợ sẽ khuấy động lên sóng
to gió lớn. Một thiếu niên mười bảy tuổi, vừa tu luyện võ công vỏn vẹn nửa
năm, không ngờ đánh cho cao thủ đứng thứ tư trên Địa Bảng không còn
sức trả đòn.

Tào Phá Địch lắc người một cái, rơi hết bụi đất trên người xuống, một lần
nữa từ trong vách tường đi ra, trong bụng nhói đau, sức mạnh của một
quyền này của Lâm Cường vượt quá tưởng tượng của y.

Ngô lão gia tử nhíu mày, nhìn chăm chú Lâm Cường nói:

- Thân pháp nhanh như tia chớp, nhưng cước bộ không đúng bài bản chút
nào, độ mạnh yếu của ra quyền vẫn chưa thể tùy tâm tùy ý, bằng không với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.