Nàng mới biết được, nếu ngày đó nàng bị thương,Thanh Ca cùng nàng
ngồi chung một xe lại không bị thương tổn gì, tất nhiên Thanh Ca sẽ bị phụ
huynh phạt trượng đánh chết, tuyệt đối sẽ không sống được đến bây giờ.
Nàng rốt cục hiểu được, chính mình đã làm chuyện ngu xuẩn như thế
nào, sau đó, liền không để bất luận kẻ nào đề cập đến chuyện bị thương
nữa.
Nhưng mà lúc này, là phụ thân hỏi nàng, nàng dù không muốn nói, cũng
không thể không trả lời. Nàng gục đầu xuống, thấp giọng than thở nói:
- Nữ nhi biết chuyện mã sẽ bị trấn kinh, cố ý làm mình bị thương, nữ nhi
không muốn vừa sống lại, liền gả đi ra ngoài, lặp lại bi kịch kiếp trước.
Bạch Tể Viễn nghe vậy, giọng lạnh như băng hỏi:
- Ngươi nghĩ rằng, dù ngươi không muốn gả, chúng ta cũng sẽ ép buộc
ngươi xuất giá sao?
- Thánh chỉ, không thể trái.
- Thánh chỉ không thể trái?
Bạch Tể Viễn tức giận đến bật cười:
- Ngươi chẳng lẽ không có nhìn kỹ, thánh chỉ tứ hôn mà ngươi cầm lấy,
căn bản là chưa từng đóng dấu ngọc tỷ sao?
- A!
(Yul: ớ)
Lần này, ngay cả Bạch Triệt cũng kinh hãi kêu lên.
- Thánh chỉ tứ hôn, không có đóng dấu ngọc tỷ?