Bạch gia là thân tín của hoàng thượng, Viên Mậu Lâm là tân khoa Trạng
Nguyên, mà bọn họ, bất quá chỉ là một lãng tử giang hồ cùng một nông phụ
nho nhỏ, bọn hắn sao có thể đấu với bọn họ, làm sao cầu được một cái công
đạo?
Công đạo, sẽ không vì bọn họ, bá tánh bình dân mà tồn tại.
Cục diện lúc này, hắn nên sớm dự đoán ra, lại cố tình xem nhẹ đắm chìm
trong sự thiện lương của nàng.
Bọn họ gặp tình cảnh này, đều là lỗi của hắn, là hắn không có cân nhắc,
cũng chưa từng phòng bị mà tạo ra.
Cho nên, dù phải trả giá bằng tính mạng của chính mình, hắn tuyệt đối
không thể để nàng bị người thương tổn mà không thể phản kháng.
Nghĩ đến đây, Phùng Chí Viễn túm chặt y phục của Ký Vương, mũi
kiếm sắc bén, càng tới gần cổ hắn, chắc là vô ý, cắt qua da thịt, máu tươi
chảy ra, dọc theo mũi kiếm một giọt một giọt rơi xuống đất.
Mắt thấy máu tươi, Kiêu kỵ binh cùng cận vệ doanh không khỏi hít một
ngụm lãnh khí, muốn xông lên phía trước để giải cứu.
Trong lòng Tô Mai cũng kinh hãi, chân tay lạnh ngắt.
Nếu Ký Vương gặp chuyện không may, thì nàng cùng hài tử sẽ chôn
cùng hắn.
Tiểu Uy còn nhỏ như vậy, từ lúc sinh ra đến giờ, ngay cả phụ thân cũng
chưa liếc nhìn một lần, ngay cả nương còn không kịp kêu, liền chết theo
bọn họ, sao nàng có thể chịu được!
- Không!