Lúc nay đột nhiên kêu hắn đi thú nữ nhân của sư đệ làm thê, trong lòng
thật sự là không được tự nhiên.
Nhưng Bạch Thanh nghe phụ thân nói liền biết hai người có quan hệ
trong sạch, trong lòng cũng có chút đồng ý.
Di Á tỷ tỷ văn võ song toàn, lại là một cô nương tốt, nếu có thể kết
duyên với ca ca, cũng xem như Bạch gia có phúc.
Ba người bọn họ tâm tư bất đồng, cũng không có tiếp tục đàm luận nữa,
dàn xếp cho tiểu oa nhi khi thật tốt, liền tự trở về phòng.
Tháng giêng nhiều chuyện bận rộn nên Bạch Thanh cũng quên mất
chuyện của ca ca.
Ngày mười lăm tháng giêng là yến tiệc vạn thọ của Hưng Khánh Đế, ở
trong cung Bạch Thanh thấy Nhan Di Á, mới nhớ tới.
Trong cung mọi nơi đều giăng đèn kết hoa, khắp nơi tràn đầy không khí
vui mừng, hiện rõ hoàng gia xa hoa.
Trước khi đế hậu chưa đến, Bạch Thanh cùng Nhan Di Á ngồi một chỗ
nói chuyện với nhau.
Bạch Thanh nhớ đến đề nghị của phụ thân, nhịn không được liền nhìn
kỹ Nhan Di Á tinh tế đánh giá, càng xem càng vừa lòng, càng xem càng
cảm thấy nàng cùng ca ca rất xứng.
Nhan Di Á bị nàng nhìn chằm chằm, cảm thấy hồ nghi mở miệng hỏi:
- Thanh nhi sao lại nhìn ta như thế? Hay là hôm nay ta trang dung y
phục, có gì không ổn?
- Không có!