Vừa thấy nàng đến, lập tức thúc giục nói:
-Điệp nhi, mau, đi ngoại viện tìm tôn trượng, để hắn thỉnh thái y cho cô
cô.
Lúc nói miệng nàng há hốc rống lớn giống như đàn bà chanh chua.
Tống Điệp còn chưa hồi hồn, ánh mắt liếc nhìn đại nha hoàn Kim Duyệt
bên người Tống thị.
Kim Duyệt cúi đầu nói:
-Phu nhân, Hầu gia, à không, tướng quân đại nhân đã sai người đi thỉnh,
nhưng vài vị thái y quen thuộc cũng không có ở đây, nên mới đi thỉnh đại
phu có danh tiếng trên phố. Phu nhân thương thế quan trọng, Điệp Nhi tiểu
thư hãy khuyên nhủ phu nhân, để đại phu nhìn đi! nếu cứ để chậm trễ,
chẳng may...
Chẳng may có gì không tốt trăm phần trăm hủy dung.
Tống thị rất để ý dung mạo, bọn nha hoàn bên người nàng biết rõ điều
này, câu cuối Kim Duyệt cũng không dám nói ra.
-Tôn trượng ở ngoại viện?
Tống Điệp hồ nghi hỏi:
-Cô cô đã bị thương như vậy, sao tôn trượng lại không ở cùng, ở ngoại
viện làm gì?
Nghe lời này, Tống thị im lặng có chút ngượng ngùng đáp:
-Đã mất tước vị, trong lòng hắn khó chịu. Điệp nhi, xưa nay tôn trượng
rất thương ngươi, cô cô đang có thương tích trong người, không thể xuống
giường, ngươi thay cô cô đi an ủi tôn trượng của ngươi đi. Tước vị này sống