ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 188

của tôi sau thời gian tù đày lại không chấp nhận những sắc thái tinh
tế đó. Tôi không được phép đề cập một chút nào về kẻ đã là người
duy nhất trong cuộc đời suốt tám năm rưỡi. Tôi thậm chí không thể
nói bóng gió về lối thoát tâm lý đã giúp tôi vượt qua mọi chuyện chỉ
vì người ta không thể hiểu được.

Đồng thời, tôi cũng nhận ra rằng mình đã lý tưởng hóa xã hội

này trong một chừng mực nào đó. Chúng ta sống trong một thế giới
mà phụ nữ bị đánh đập và không thể thoát khỏi những người đàn ông
đánh đập họ, mặc dù về lý thuyết thì cánh cửa dành cho họ luôn
rộng mở. Cứ bốn phụ nữ thì có một người là nạn nhân của nạn bạo
hành nghiêm trọng. Cứ hai người thì có một người sẽ phải đối diện
với nạn quấy rối tình dục trong đời. Những tội ác này hiện diện
khắp mọi nơi và có thể xảy ra sau bất kỳ một cánh cửa nào trong xứ
sở, từng ngày, và chỉ khiến người khác nhún vai để tỏ ý bất bình
qua loa.

Xã hội của chúng ta cần những kẻ tội phạm như Wolfgang

Priklopil để có thể nhìn thấy chân dung của cái ác đang sống trong
lòng và tách biệt nó với đời sống xã hội. Xã hội cần hình ảnh những
căn hầm như thế để không phải nhìn nhận những mái nhà mà bạo
lực đã len lỏi vào trong đầu óc của những kẻ thích sự phục tùng. Xã
hội cần đến những nạn nhân thương tâm như trường hợp của tôi để
rũ bỏ trách nhiệm đối với nhiều nạn nhân không tên hằng ngày,
những nạn nhân không ai cứu giúp - cả khi họ lên tiếng cầu cứu.

Những tội ác như trường hợp của tôi đã tạo nên một sự phân định

khắc nghiệt và rạch ròi như trắng đen về Thiện và Ác theo quan
niệm xã hội. Kẻ thủ ác phải là một con thú, để chúng ta đều có thể
thấy mình ở về phía của thiện. Tội ác của hắn phải đầy màu sắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.