ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 191

8. CHẠM ĐÁY

Khi nỗi đau thể xác làm vơi đi sự dày vò tinh thần

CẦU THANG THÌ HẸP, dốc đứng và trơn trượt. Tôi đang khéo

bê một thố trái cây trước mặt mà tôi đã rửa ở trên nhà và đang mang
xuống dưới hầm. Tôi không nhìn thấy bàn chân mình và đang dò
dẫm bước. Thế rồi xảy ra chuyện: tôi trượt chân và ngã. Đầu tôi va
vào các bậc thang và tôi nghe tiếng cái thố vỡ tan ra thành từng
mảnh với một tiếng choang lớn. Rồi tôi lịm đi một lát. Khi tỉnh lại
và nhổm đầu dậy, tôi cảm thấy buồn nôn. Máu chảy từ chiếc
đầu trọc của tôi vấy vào các bậc thang. Wolfgang Priklopil đứng
ngay phía sau tôi, như thường lệ. Hắn đã lao xuống cầu thang, đỡ
tôi dậy và đưa vào buồng tắm để rửa sạch máu. Hắn chửi rủa tôi
luôn miệng trong tiếng hít hà: Làm thế nào mà tôi lại hậu đậu đến
thế! Gây ra bao nhiêu rắc rối cho hắn! Tôi ngu ngốc đến mức
đi đứng cũng không xong! Rồi hắn qua quýt dán băng cho tôi để
cầm máu và nhốt tôi xuống hầm. “Giờ tao lại phải đi sơn lại cầu
thang,” hắn gầm lên trước khi sập cửa lại. Sáng hôm sau hắn trở
vào với một thùng sơn và sơn các bậc thang xi măng thành màu xám
để không thể nhìn thấy các vết bẩn xấu xí.

Đầu tôi ong ong. Mỗi khi tôi nhấc đầu lên thì một cơn đau dữ

dội, nhói buốt lại xộc xuyên qua người khiến mọi thứ tối sầm lại.
Tôi phải nằm liệt giường nhiều ngày trời không thể nhúc nhích nổi.
Tôi nghĩ tôi bị tụ máu. Nhưng trong những đêm dài ấy, khi cơn đau
khiến tôi thức giấc, tôi lại lo rằng mình có thể bị vỡ sọ. Tuy nhiên,
tôi không dám yêu cầu đi bác sĩ. Hắn trước giờ không hề muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.