ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 192

nghe về cơn đau của tôi và lần này cũng muốn trừng phạt tôi vì đã
tự gây thương tích. Trong mấy tuần lễ sau đó, mỗi khi đánh tôi
hắn lại nhắm thẳng vào chỗ vết thương ấy trên đầu tôi.

Sau cú ngã ấy, tôi nhận ra rằng hắn thà bỏ mặc cho tôi chết

chứ sẽ không đưa đi cấp cứu. Mãi cho đến lúc ấy, quả là tôi luôn
sống nhờ vào vận may: tôi chẳng có mối liên hệ nào với thế giới
bên ngoài và không có nguy cơ nhiễm bất kỳ một căn bệnh nào.
Priklopil cố ý tránh lan truyền vi khuẩn đến mức ám ảnh nên tôi
đã được an toàn không lây nhiễm một căn bệnh nào mặc dù tiếp xúc
với hắn. Tôi chưa bao giờ bị gì nghiêm trọng hơn những cơn cảm
lạnh với chút nóng sốt trong bao nhiêu năm bị giam cầm. Nhưng
tai nạn thì có thể xảy ra bất kỳ lúc nào trong lúc làm bao nhiêu việc
nặng nhọc trong nhà, và có những lúc dường như là một phép màu
khi tôi chỉ bị bầm, giập hoặc trầy xước bởi những cú đòn của hắn
và hắn chưa bao giờ làm gãy xương tôi. Nhưng giờ đây tôi biết
chắc rằng bất kỳ một căn bệnh nghiêm trọng nào, bất kỳ một tai
nạn nào cần phải điều trị y tế cũng đồng nghĩa với cái chết
chắc chắn dành cho tôi.

Ngoài ra, “cuộc sống chung” hóa ra không diễn ra đúng như

những gì hắn đã hình dung. Cú ngã của tôi trên cầu thang và hành
vi của hắn sau đó là triệu chứng báo hiệu một giai đoạn tranh đấu
khốc liệt kéo dài trong hai năm tù đày tiếp theo của tôi. Một giai
đoạn mà tôi rơi vào tâm trạng dao động giữa một bên là sự trầm uất
và ý định tự tử, còn một bên là ý thức lên án khiến tôi muốn sống
để mọi thứ đi đến một kết cục ổn thỏa. Một giai đoạn mà hắn cũng
phải chật vật để dung hòa những cuộc bạo hành dữ dội với giấc mơ
về một cuộc sống chung “bình thường” với nhau. Càng ngày hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.