ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 214

Hắn nhìn tôi ngờ vực, rồi túm bắp tay tôi và lôi tôi ra cửa

chính. Ngoài trời đang sáng bạch, và mặc dù đường phố không có
người, hành động của hắn vẫn rủi ro. Hắn mở cửa ra và xô tôi ra
ngoài mà vẫn không nới bàn tay đang túm lấy tôi. “Đi, chạy đi! Để
xem mày chạy được bao xa với cái bộ dạng đó!”

Tôi điếng người vì sợ và xấu hổ. Tôi hầu như chẳng mặc gì cả và

cố tìm cách che thân với bàn tay còn lại. Nỗi xấu hổ vì sợ một người
lạ nhìn thấy mình quá hốc hác, với đầy những vết bầm và mái
tóc cụt ngủn lởm chởm trên đầu, còn lớn hơn cả ước vọng mong
manh được một ai đó nhìn thấy và thắc mắc.

Hắn làm điều đó vài lần, xô tôi ra trước cửa nhà trong trạng

thái trần trụi và bảo, “Đi, chạy đi! Để xem mày chạy được bao xa.”
Mỗi lần như thế, thế giới bên ngoài ngày càng trở nên đáng sợ
hơn. Tôi phải đối diện với một sự mâu thuẫn ghê gớm giữa khát vọng
muốn biết thế giới bên ngoài và nỗi sợ phải dấn thân. Nhiều
tháng trời tôi đã nài nỉ suốt để được ra ngoài một lúc và hắn bảo,
“Mày muốn gì ở ngoài kia? Mày không thiếu thứ gì cả. Ngoài kia
cũng hệt như trong này. Với lại, đi ra ngoài mày sẽ hét lên, và tao sẽ
phải giết mày.”

Đến lượt mình, chính hắn cũng bị dao động giữa cơn hoang

tưởng bệnh hoạn, nỗi sợ bị phát giác tội ác và ước mơ về một đời
sống bình thường mà hắn với tôi sẽ đi ra thế giới ngoài kia. Đó là
một cái vòng tròn độc địa luẩn quẩn, và càng cảm thấy bế tắc,
hắn lại càng hung tợn với tôi. Như trước kia, hắn lại bạo hành cả về
tâm lý lẫn thể xác. Hắn dẫm đạp một cách không thương tiếc lên
chút tự tôn còn sót lại của tôi và nện đi nện lại vào tai tôi những lời lẽ:
“Mày là đồ vô dụng. Mày phải biết ơn tao đã đem mày về. Chẳng
ai muốn có mày.” Hắn bảo tôi rằng bố mẹ tôi đã đi tù và chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.