ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 4

ta vào trong quán café. Cô là một diễn viên sống tại Vienna. Tôi
ngưỡng mộ cô vì cô luôn toát ra vẻ thanh thản và tự tin.

Thú thực từ lâu tôi vẫn ôm ấp giấc mơ thầm kín trở thành diễn

viên. Một chốc sau, tôi hít một hơi thở sâu và bộc bạch, “Cô biết
không, cháu cũng muốn trở thành diễn viên. Cô nghĩ cháu có khả
năng không?”

Cô nở một nụ cười với tôi. “Có quá đi chứ, Natascha! Cháu sẽ trở

thành một diễn viên tài ba nếu cháu thật lòng muốn!”

Tim tôi đập rộn ràng khi nghe đến đó. Thật lòng tôi cứ đinh ninh

cô ấy sẽ chẳng thèm nghe mình một cách nghiêm túc hoặc thậm chí
còn cười nhạo - như tôi đã từng bị nhiều lần.

“Khi nào cháu sẵn sàng, cô sẽ giúp”, cô vừa hứa vừa choàng tay

khoác vai tôi.

Trên đường quay lại khu vực hồ bơi, tôi ngập tràn hưng phấn và

ngâm nga một mình, “Mình có thể làm bất cứ điều gì nếu mình
quyết tâm và tin tưởng ở chính mình”. Lâu lắm rồi tôi mới cảm
thấy hân hoan và thanh thản như vậy.

Tuy nhiên, cơn phấn khích của tôi đã sớm bị cắt đứt. Buổi

chiều dần trôi nhưng bố tôi vẫn chẳng có một động thái nào ra vẻ
muốn rời khỏi spa. Rồi đến lúc quay lại ngôi nhà nghỉ, bố tôi một
lần nữa vẫn chẳng hề tỏ ra vội vã chút nào. Mà còn ngược lại thì
đúng hơn. Ông thậm chí còn muốn nằm một lát. Tôi thì cứ nôn
nóng liếc đồng hồ. Hai bố con đã hứa với mẹ rằng sẽ về nhà
trước bảy giờ tối, vì ngày hôm sau tôi phải đi học. Tôi biết rằng
bố mẹ sẽ lời qua tiếng lại nảy lửa nếu hai bố con không trở về
Vienna đúng giờ. Bố tôi nằm ngáy trên ghế dài trong khi đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.