ÁC MỘNG 3096 NGÀY - Trang 72

Thậm chí còn căng thẳng hơn nữa, tôi ngẫm nghĩ mưu toan hắn

sau cùng sẽ đòi tiền chuộc và thả tôi ra một khi lấy được tiền. Mỗi
khi hâm nóng thức ăn trên bếp, tôi lại cẩn thận bóc những tấm hình
nhỏ các bữa ăn ấy và giấu trong túi của chiếc váy. Qua phim ảnh
tôi biết rằng những kẻ bắt cóc đôi khi phải chứng minh rằng nạn
nhân của chúng vẫn còn sống để người ta trao tiền chuộc. Tôi đã
chuẩn bị sẵn: với những tấm hình này, tôi có thể chứng minh rằng
tôi đã thường xuyên có thức ăn. Và tôi cũng dùng chính những hình
đó để trấn an với bản thân rằng mình vẫn còn sống.

Để chắc ăn, tôi còn bóc một mẩu gỗ dán kệ bếp và cất vào túi

áo. Như vậy thì không sai sót gì được. Tôi hình dung hắn sẽ thả tôi
xuống một địa điểm không được tiết lộ trước sau khi nhận được
tiền chuộc và cứ bỏ mặc tôi ở đó. Bố mẹ tôi sẽ được báo địa điểm để
đến đón tôi. Sau đó tôi sẽ báo cho cảnh sát, và tôi sẽ trao mảnh gỗ
dán cho cảnh sát. Và rồi cảnh sát chỉ việc lục soát tất cả garage ở
Strasshof để tìm một căn hầm chìm. Kệ bếp nào bị sứt một mẩu gỗ
dán thì chính là tang chứng hệ trọng.

Trong đầu mình tôi đã lưu lại mọi chi tiết về hắn để có thể

miêu tả lại sau khi được tự do. Sự ghi nhận của tôi chủ yếu tập trung

diện mạo, vốn chẳng tiết lộ được gì mấy về hắn. Khi vào ngó

nghiêng tôi trong căn hầm, hắn mặc áo thun bên trong và bộ đồ
thể thao Adidas bên ngoài - rất hợp để lọt vừa vặn trong lối đi hẹp
dẫn đến nơi giam cầm tôi.

Tôi nghĩ hắn bao nhiêu tuổi nhỉ? Tôi so sánh hắn với những

người lớn trong gia đình: trẻ hơn mẹ tôi, nhưng lại già hơn các chị tôi
mà lúc ấy vào tầm 30 tuổi. Mặc dù trông hắn trẻ, một lần tôi đã
đường đột nói thẳng, “Ông ba mươi lăm tuổi”. Mãi về sau tôi mới
biết rằng mình đã đoán đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.