ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 111

Tao đã thấy mày.
À, phải. Tất nhiên là thế rồi, bất chấp việc nghe có vẻ quá hiển nhiên.

Tao thấy mày. Tao biết mày đang ở sau lưng và đang quan sát mày. Nhưng
tao cũng ở thật xa phía trước mày, kiểm soát lộ trình, áp đặt tốc độ và quan
sát mày bám theo tao. Tao thấy mày. Tao biết mày là ai, mày ở đâu và tất cả
những gì mày biết về tao là tao đang quan sát mày. Tao thấy mày.

Nghe có vẻ đúng. Tại sao nó không hề khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn?
Hơn nữa, tôi nên nói bao nhiêu với Deborah tội nghiệp về chuyện này?

Chuyện này đã trở nên đậm chất cá nhân tới mức tôi phải thật vất vả để
nhắc mình nhớ còn có một khía cạnh công chúng trong nó, khía cạnh rất
quan trọng cho cô em tôi và sự nghiệp của cô. Tôi không thể bắt đầu nói
với cô - hay bất cứ ai - rằng tôi nghĩ tên sát nhân đang muốn nói gì đó với
tôi, nếu tôi có đủ trí khôn để lắng nghe và trả lời. Nhưng phần còn lại, liệu
có điều gì tôi cần nói với cô, liệu tôi có thực sự muốn nói không?

Thật quá nhiều. Tôi cần ngủ trước khi có thể giải quyết được mớ bòng

bong này.

Tôi vẫn chưa đến mức khóc rưng rức khi leo lên giường, nhưng cũng đã

gần sát tới mức đó. Tôi cho phép giấc ngủ nhanh chóng bao trùm lấy mình,
thả lỏng để mặc mọi thứ chìm vào bóng tối. Tôi có được gần hai giờ rưỡi
đồng hồ ngủ yên giấc trước khi điện thoại đổ chuông.

“Là em đây”, giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên.
“Tất nhiên rồi”, tôi nói. “Deborah, phải không nào?” Và dĩ nhiên là đúng

rồi.

“Em đã tìm thấy chiếc xe tải đông lạnh.”
“À, chúc mừng, Deb. Một tin rất tốt.”
Đầu dây bên kia chìm vào im lặng một hồi lâu.
“Deb?”, cuối cùng tôi lên tiếng. “Đó là tin tốt, phải không nào?”
“Không”, cô em tôi đáp lại.
“Ồ.” Tôi cảm thấy cơn buồn ngủ nện thình thịch trong đầu mình như một

người thợ giặt đập vào một tấm thảm cầu nguyện, nhưng tôi cố gắng tập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.