ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 119

“Chúa ơi”, Deborah lên tiếng ở đầu dây bên kia. “Em nghĩ mình sẽ phát

ốm mất.”

“À, anh sẽ không lau vầng trán sốt bừng bừng của em đâu, em gái. Còn

có việc cần phải làm.”

“Chúa ơi”, cô lặp lại, rồi hỏi tiếp, “Việc gì vậy?”.
“Nói cho anh biết”, tôi hỏi cô. “Có phải em đang bị mọi người bịt mũi

khi nhìn không, em gái?”

“Em mệt mỏi lắm, Dexter. Chưa bao giờ trong đời em thấy ngán ngẩm

như lúc này. Mà câu đó có nghĩa là gì vậy?”

“Anh hỏi có phải em đang ở vào tình thế mà bố hẳn sẽ gọi là ở trong

chuồng chó không. Có phải tên em đã trở nên tai tiếng ở sở không? Có phải
năng lực nghề nghiệp của em đang bị bôi xấu, hủy hoại, bị đặt dấu hỏi
không?”

“Giữa nhát đâm sau lưng của LaGuerta và cái biệt danh Einstein đó ư?

Năng lực nghề nghiệp của em bây giờ bị coi là phân rồi”, cô em tôi nói với
giọng chua chát hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ có thể chờ đợi ở một
người còn trẻ đến vậy.

“Tốt. Quan trọng là em chẳng còn gì để mất nữa.”
Cô em tôi khịt mũi.” Thật mừng em có thể giúp. Vì đúng là em lâm vào

nước đó rồi đấy, Dexter. Nếu em chìm xuống thấp hơn nữa tại sở, chắc em
sẽ phải làm chân pha cà phê ở Ban Quan hệ cộng đồng. Chuyện này sẽ đi
đến đâu đây, Dex?”

Tôi nhắm mắt lại và tựa người vào lưng ghế. “Em sẽ đi báo cáo với đại

úy và cả sở rằng em tin Daryll Earl không phải người cần bắt và một vụ án
mạng nữa sắp xảy ra. Em sẽ đệ trình một vài lý do thuyết phục thu được từ
cuộc điều tra của mình, rồi em sẽ là trò cười cho cả sở cảnh sát Miami
Metro trong một thời gian ngắn.”

“Em đã là thế rồi”, cô nói. “Chẳng có gì ghê gớm. Nhưng ở đây có lý do

nào chăng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.