ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 241

sau, chỉ cách tôi vài yard không thể vượt qua. Tôi tin chắc phải có một cách
cực kỳ đơn giản nào đó để một tạo vật thông minh đến kỳ diệu như tôi đi
vào trong, nhưng đó là một dấu hiệu thể hiện trạng thái tôi đang lâm vào,
trong đó dường như tôi không thể gắn kết các ý nghĩ với nhau được. Tôi
cần vào trong, nhưng không thể. Vậy là tôi đứng đó, nắm lấy hàng rào và
nhìn vào trong, biết quá rõ rằng mọi thứ đáng quan tâm đều ở ngay kia, chỉ
cách vài yard, tôi hoàn toàn không thể ném bộ óc khổng lồ của mình vào
trở ngại đang gặp phải và chộp lấy một giải pháp khi nó bật trở lại. Trí tuệ
luôn chọn thời điểm rất tệ để chuồn đi dạo mát, phải không nào?

Hồi chuông báo động từ băng ghế sau của tôi tắt ngấm. Tôi cần di

chuyển đi chỗ khác, ngay bây giờ. Tôi đang đứng một cách rất đáng ngờ ở
một khu vực được canh phòng cẩn mật, lúc này đang là ban đêm, bất cứ lúc
nào một trong số các nhân viên bảo vệ chắc chắn sẽ quan tâm tới anh chàng
bảnh trai trẻ tuổi đang nhìn soi mói một cách thông minh qua hàng rào. Tôi
cần rời đi, tìm cách khác trong lúc lái xe. Tôi lùi ra khỏi hàng rào, dành cho
nó cái nhìn cuối cùng tràn ngập yêu thương. Ngay ở đó, đúng chỗ hai bàn
chân tôi chạm sát hàng rào, có một khe hở hầu như khó lòng thấy nổi. Các
mắt hàng rào đã được cắt đứt vừa đủ để cho phép một người chui qua, hay
kể cả một bản sao rất giống con người như tôi. Vết cắt được ráp khít lại nhờ
sức nặng của chiếc xe tải, nhờ thế nó sẽ không bị bung ra. Hẳn việc này
mới được làm xong tối hôm nay, sau khi chiếc xe tải tới nơi.

Lời mời cuối cùng dành cho tôi.
Tôi chậm rãi lùi lại, cảm thấy một nụ cười “xin - chào” tự động lơ đãng

đang leo lên mặt mình như một lớp hóa trang. Xin chào, ngài bảo vệ, chỉ
tản bộ mấy bước thôi mà. Một buổi tối tuyệt vời để chặt chân tay ai đó,
phải không nào? Tôi vui vẻ bước tới chỗ chiếc xe của mình, đưa mắt nhìn
quanh, không tập trung vào thứ gì ngoài mặt trăng lơ lửng trên nước, huýt
sáo một giai điệu hạnh phúc trong khi chui vào xe và lái đi. Dường như
không ai có vẻ chú ý - ngoại trừ, tất nhiên rồi, bản đồng ca Hallelujah

[50]

trong đầu tôi. Tôi đưa xe vào một bãi để xe ngay gần văn phòng của con
tàu viễn dương, có lẽ cách lối vào vào Thiên đường nhỏ nhắn tự tạo bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.