nhìn qua - những thứ kia - chỉ khuôn mặt bà lộ ra, khuôn mặt không cau
mày, không chớp mắt, không cử động. Thoạt đầu, tôi muốn bật cười, vì Mẹ
đã nấp rất khéo. Tôi không thể nhìn thấy phần còn lại của bà, chỉ khuôn
mặt. Chắc bà đã đào một cái hố dưới sàn. Chắc bà đang náu mình dưới hố
và ngước mắt nhìn lên - nhưng tại sao lúc này bà không trả lời tôi, khi tôi
đã nhìn thấy bà? Tại sao bà không hề nháy mắt? Thậm chí cả khi tôi gọi bà
thật to, bà cũng không trả lời, không cử động, không làm gì hết ngoài nhìn
tôi. Và không có Mẹ, tôi chỉ còn một mình.
Nhưng không - không hẳn một mình. Tôi quay đầu lại, và ký ức cũng
quay theo tôi. Tôi không chỉ có một mình. Ai đó đang ở cùng tôi. Thoạt đầu
chuyện này thật rối rắm, vì đó là tôi - nhưng đó lại là ai khác - nhưng người
đó giống tôi - cả hai chúng tôi trông đều giống tôi...
Nhưng chúng tôi đang làm gì ở đây, trong cái container này? Vì sao Mẹ
lại không cử động? Mẹ đáng ra phải giúp chúng tôi. Chúng tôi ngồi đây,
ngập trong một vũng sâu của, của... Mẹ cần di chuyển, cần đưa chúng tôi ra
khỏi thứ này, ra khỏi...
“Máu...?”, tôi thì thầm.
“Cậu nhớ rồi”, hắn lên tiếng sau lưng tôi. “Tôi rất hạnh phúc.”
Tôi mở mắt ra. Đầu tôi đang đập thình thịch, thật khủng khiếp. Tôi gần
như có thể thấy không gian kia chồng khít lên không gian này. Và ở trong
không gian kia, Dexter bé nhỏ ngồi ngay đó. Tôi có thể đặt bàn chân mình
lên chỗ ấy. Cái tôi kia ngồi bên cạnh tôi, nhưng không phải là tôi, tất nhiên
rồi, cậu ta là một ai khác, một người tôi biết cũng rõ như chính mình, một
ai đó có tên là...
“Biney...?”, tôi ngập ngừng nói. Âm thanh phát ra vẫn thế, nhưng cái tên
dường như chưa được đúng.
Hắn gật đầu đầy phấn chấn. “Đó chính là cách cậu gọi tôi. Hồi đó, cậu
không thể phát âm đúng cái tên Brian. Cậu gọi thành Biney.” Hắn đập lên
tay tôi. “Cũng tốt thôi. Có một biệt danh cũng thật thú vị.” Hắn dừng lại,
khuôn mặt mỉm cười, nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào mặt tôi. “Em
trai bé bỏng.”