ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 275

không một giây nào trong suốt đám tang, ngay cả khi ném nắm đất của
mình xuống quan tài của thám tử LaGuerta. Anh ta tin chắc mọi sự không
hề giống như vẻ bề ngoài của chúng. Tôi biết với sự chắc chắn hoàn toàn là
giờ đây anh ta sẽ điều tra về tôi, lần theo tôi như một con chó săn, đánh hơi
từng vết chân của tôi, lần theo dấu vết tôi để lại, dồn tôi vào chân tường vì
những gì tôi đã làm và một cách rất tự nhiên, rồi sẽ lại làm.

Tôi siết nhẹ bàn tay Deb và với bàn tay còn lại, tôi mân mê những đường

gờ lạnh lẽo cứng rắn của phiến kính thủy tinh nằm trong túi áo, một giọt
máu nhỏ đã khô sẽ không xuống mồ cùng LaGuerta mà tiếp tục sống mãi
trên chiếc giá của tôi. Nó giúp tôi thấy thoải mái và không còn bận tâm tới
thượng sĩ Doakes, hay bất cứ điều gì anh ta có thể nghĩ hay làm. Làm sao
tôi lại phải bận tâm? Anh ta cũng không thể kiểm soát được bản thân con
người cũng như những gì anh ta làm hơn bất cứ ai khác. Anh ta sẽ săn lùng
tôi. Đúng thôi, ngoài ra anh ta còn có thể làm gì khác?

Bất kỳ ai trong chúng ta có thể làm gì được? Tất cả chúng ta đều bất lực,

đều nằm trong vòng tay những giọng nói nho nhỏ của chính chúng ta, quả
thực chúng ta có thể làm gì?

Tôi thực sự ước gì mình có thể nhỏ một giọt nước mắt. Điều đó thật

tuyệt. Cũng đẹp như lần trăng tròn tiếp theo, khi tôi tìm gặp thượng sĩ
Doakes. Mọi thứ sẽ tiếp tục như chúng vốn thế, vẫn luôn như thế, dưới mặt
trăng sáng rực rỡ và đáng yêu.

Mặt trăng đỏ ối, tuyệt vời, tròn trịa, đầy nhạc điệu.

Hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.