theo, chúng tôi thuộc về Người lữ hành Tối Tăm, cả hắn và tôi. Trong ba
tuần vừa qua, tôi đã phải đấu tranh với sức ép, với Nhu Cầu đang lớn dần,
dâng lên trong tôi như một con sóng lớn gầm gào tràn lên trên bãi biển và
không hề rút xuống, đang càng ngày càng trào lên dữ dội hơn sau mỗi tiếng
tích tắc của đồng hồ trong đêm trăng sáng này.
Nhưng đây cũng là quãng thời gian phải thận trọng, thời gian để bảo đảm
chắc chắn. Không phải bảo đảm chắc chắn về gã mục sư, không, tôi đã
chắc chắn về hắn từ lâu. Thời gian là để bảo đảm việc này có thể được thực
hiện một cách đúng đắn, gọn ghẽ, mọi thứ đều được gói ghém kỹ lưỡng,
được dọn sạch sẽ. Tôi không thể để bị bắt, không phải lúc này. Tôi đã nỗ
lực quá vất vả, quá lâu, để chuyện này phục vụ cho bản thân, bảo vệ cuộc
sống hạnh phúc quý báu của chính mình.
Tới lúc này tôi đã trải nghiệm được quá nhiều niềm vui nên không thể
dừng lại.
Chính vì thế tôi luôn cẩn trọng. Luôn ngăn nắp. Luôn chuẩn bị sẵn sàng
từ trước để mọi chuyện đều ổn thỏa. Và khi đã ổn, bỏ ra thêm thời gian để
thật sự chắc chắn. Đó là cách của Harry, Chúa ban phước lành cho ông ấy,
người cảnh sát hoàn hảo nhìn xa trông rộng, bố nuôi của tôi. Hãy luôn bảo
đảm chắc chắn, hãy cẩn trọng, chính xác, ông đã nói như thế, từ một tuần
nay, tôi tin chắc mọi việc đều đúng như Harry mong muốn - tốt đến mức tối
đa có thể. Và khi tôi rời nhiệm sở tối nay, tôi biết đã đến lúc. Tối nay sẽ là
Đêm Hành Động. Tối nay có gì đó thật khác biệt. Tối nay chuyện đó sẽ xảy
ra, phải xảy ra. Như đã từng xảy ra trước đây. Như nó sẽ còn xảy ra nữa.
Tối nay chuyện đó sẽ xảy đến với gã mục sư.
Hắn là Cha Donovan. Hắn dạy nhạc cho đám trẻ tại trại trẻ mồ côi St.
Anthony ở Homestead, Florida. Bọn trẻ yêu quý hắn. Lẽ tất nhiên, hắn
cũng yêu quý trẻ con, phải, rất yêu. Hắn đã dành trọn cả một đời cho
chúng. Học tiếng Creole và tiếng Tây Ban Nha. Học âm nhạc của họ nữa.
Tất cả vì lũ trẻ. Cho dù hắn làm gì, tất cả đều vì lũ trẻ.
Mọi thứ.