ÁC MỘNG TRONG ĐÊM - Trang 75

“Được rồi, quỷ tha ma bắt nó đi, Dex”, cô nói. Hai quý bà ngồi bàn kế

bên đưa mắt nhìn. Cô em tôi chẳng hề nhận ra. “Những gì anh nói đều hợp
lý. Điều đó quá hiển nhiên, vậy mà cô ta lờ tịt em đi. Thậm chí còn tệ hơn
thế.”

“Điều gì còn có thể tệ hơn cả bị lờ tịt đi vậy?”, tôi hỏi.
Cô đỏ mặt. “Sau đó, em bắt gặp hai tay mặc đồng phục nhìn em cười

khùng khục. Có một biệt danh mỉa mai đang lan truyền và nó ám chỉ em.”
Cô em tôi cắn môi và quay mặt đi. “Einstein”, cô nói.

“Anh e là mình không hiểu.”
“Nếu ngực của em là bộ não, thì hẳn em đã là Einstein”, cô cay cú nói.

Tôi hắng giọng thay vì bật cười. “Đó là điều cô ta đang bêu riếu về em”,
Deb kể tiếp. “Những trò bỡn cợt nho nhỏ khốn kiếp đó dính chặt lấy em,
sau đó người ta sẽ không đề bạt em vì nghĩ chẳng ai tôn trọng em với một
biệt danh như thế. Quỷ tha ma bắt nó đi, Dex”, cô lặp lại, “cô ta đang hủy
hoại sự nghiệp của em”.

Tôi cảm thấy một cơn nhiệt huyết che chở sôi lên. “Cô ta là một con

ngốc.”

“Liệu em có nên nói cho cô ta biết điều đó không, Dex? Như thế có là

biết cư xử không?”

Đồ ăn của chúng tôi được mang đến. Rose nặng nề đặt như ném những

đĩa đồ ăn xuống trước mặt chúng tôi như thể bà ta đã bị một tay thẩm phán
tham nhũng kết án phải đi phục vụ bữa sáng cho những kẻ sát hại trẻ con.
Tôi dành cho bà ta một nụ cười to hết cỡ và bà ta quay đi, vừa đi vừa lẩm
bẩm một mình.

Tôi ăn một miếng và quay sang suy nghĩ về khó khăn của Deborah. Tôi

đã cố nghĩ về nó theo cách đó, khó khăn của Deborah. Không phải là
“những vụ giết người đáng ngưỡng mộ đó”. Không phải là “cách gây án
hấp dẫn đáng kinh ngạc đó”, hay “một thứ thật tương đồng với những gì tôi
hẳn sẽ yêu thích được làm một ngày nào đó”. Tôi cần giữ mình không can
dự vào, nhưng chuyện này đang dồn ép tôi rất dữ dội. Kể cả trong giấc mơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.