ÁC NHÂN - Trang 130

“Cảnh sát thật sự đã nói như vậy ạ? Chuyện hung thủ là cậu sinh viên

ấy?”

Nghe Yuichi hỏi, bà Fusae gật đầu. Bà không biết Yuichi và cô gái bị giết

ấy thân thiết đến đâu nhưng ít ra bà thấy được sự căm ghét của Yuichi đối
với gã hung thủ.

“Bắt được ngay thôi mà. Làm sao mà trốn đi đâu được.”
Bà Fusae nói như an ủi.
Khuôn mặt Yuichi, bấy giờ đã ngồi dậy khởi giường, ửng đỏ. Bà nghĩ có

lẽ do căm ghét quá nhưng nhìn kỹ thì cũng có vẻ như thằng bé yên tâm vì
đã biết hung thủ là ai.

“Mà hôm Chủ nhật vừa rồi cháu đi đâu vậy? Ban đêm có ra ngoài một

lúc đúng không?”

“Chủ nhật?”
“Lại đến xưởng sửa xe đấy à?”
Yuichi gật đầu trước cách nói khẳng định của bà Fusae.
“Cảnh sát họ hỏi đấy. Nghe đâu họ đi hỏi tất cả những ai quen biết cô gái

đó. Hình như bà Okazaki bảo rằng Yuichi chẳng đi đâu hết, bà cũng không
định nói dối đâu nhưng bà cũng trả lời là thế. Với bà Okazaki thì đi ra
ngoài một, hai tiếng thì không được coi là đi ra ngoài. Mà cháu tắm rồi mới
ăn cơm đấy chứ?”

Fusae nói một mình đến đó rồi ra khỏi phòng mà không buồn chờ câu trả

lời. Xuống đến cầu thang bà ngoái đầu lại nhìn lên tầng hai. Hốt nhiên bà
có ý nghĩ rằng, trong lúc Katsuji chồng bà ngã bệnh, hết ra lại vào viện như
bây giờ thì người duy nhất bà có thể trông cậy chỉ còn lại Yuichi. Bà cũng
có con gái đấy nhưng đứa lớn không thèm đến thăm bố ốm đã đành, đứa
thứ hai, mẹ của Yuichi thì bà chẳng dám trông mong.

Xuống hết cầu thang, Fusae lấy chiếc phong bì màu nâu từ túi tạp dề ra.

Bên trong là một tờ hóa đơn.

“Tiền hàng: Một thang thuốc bắc. Tổng cộng: 263.500 yên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.