Âm thanh xôn xao vang lên ở bên trong, rất nhanh, cửa từ từ mở ra.
”Tam gia!”
”Mạnh bá.”
”Ngài... Ngài đã trở lại, mau mau, lão gia và lão phu nhân vẫn luôn
ngóng trông ngài trở về.” Nhận ra được là mình vẫn còn đang ngăn người ở
ngoài cửa, Mạnh bá vội vàng tránh ra, đám người phía sau tiến lên dóng
cửa lại, “Trong phủ không đủ nhân thủ, lão nô đưa ngài vào, lão gia và lão
phu nhân vẫn đang ở trong viện, đúng, tiểu thư và tiểu công tử đã trở lại,
ngài nhanh đi...”
Đang nói chuyện, lại có người áp giải hai hạ nhân ra ngoài.
Trên mặt Mạnh bá không có nửa phần ý cười, nhìn hai người phi một
ngụm, “Loại người vong ân phụ nghĩ, đáng đời.”
Áp giải người đến quan phủ là thủ hạ của Bạc Chiêm, gọi là Ngô
Thiên, nhìn thấy Đổng Minh Dương liền dừng bước, trên dưới đánh giá
một phen. Quay đầu hỏi Mạnh bá, “Người của Đổng gia?”
”Đúng vậy, đây là tam gia của chúng ta.”
Đổng Minh Dương rõ ràng cảm nhận được cảnh giác trong mắt hắn
lập tức thối lui. Trong lòng liền sinh ra hảo cảm, chắp tay nói: “Làm
phiền.”
”Đều là Trang tiểu thư ra tay, nhưng mà, Đổng gia các người thật
không có mấy người sạch sẽ, giống như lời Trang tiểu thư, toàn bộ ung
nhọt đều từ đám hạ nhân mà ra, bằng không Đổng phủ to như vậy sợ là
ngay cả hạ nhân cũng không đủ dùng.”