trưởng tử hắn kí thác mọi hi vọng, cho nên đây mới là vết thương trí mạng
của hắn.
Từ Khang Thắng tiếp tục nói, “Cha đã sớm tra được chuyện không
thích hợp, từ khi người mang đi mười vạn binh mã của Hội Nguyên Phủ đã
cảm thấy không thích hợp, nhưng cho dù cảm thấy có gì đó không đúng thì
cũng không thể bỏ lại bọn họ mà chỉ lo cho chính mình, vì vậy từ khi ra
khỏi Họi Nguyên Phủ cha vừa cẩn thận chu toàn mọi thứ, vừa tìm chứng
cứ, nhưng mà cha đã liệu sự sai, những người đó từ khi bắt đầu đã không
muốn người còn sống trở về, vừa tra liền tra được bản thân bị trúng độc,
cha ăn dược liệu để chống đỡ, đại ca… đại ca mang theo hộ vệ tùy thân mở
một đường máu, hai trăm cận vệ chết trận, đại ca cũng…”
Nghĩ đền tình cảnh bản thân từng chứng kiến, Từ Khang Thắng nhịn
không được gào khóc, huynh trưởng của hắn liều mình mở đường máu, dù
đã sắp kiệt sức vẫn không ngã xuống, còn giúp hắn cản mấy đao.
Cha hộc máu tại trận, dọc theo đường đi vẫn không tỉnh lại.
Khóe mắt Trang Thư Tình cảm thấy cay cay, nàng đã suy nghĩ tới kết
cục, nhưng không hề tưởng tượng được quá trình sẽ diễn ra khốc liệt như
vậy.
Một hồi lâu sau, Từ Khang Thắng mới buông lỏng xuống.
“Đầu óc ta không nhiều mưu kế như đại ca, nếu dọc đường đi không
có Lưu huynh đệ, ta và cha sợ là không thể đào thoát.”
Trải qua lần này, Lưu Xuân Hiền sớm không phải là vị thư sinh yếu
đuối trước kia, trên người như cô đọng sinh tử, khiến cho hắn càng thêm
kiên cường quyết đoán, thấy Từ Khang Thắng như vậy cũng chỉ có thể vỗ
vỗ bả vai của hắn, cũng không nói thêm gì.