nghe thấy có người nói muốn lấy danh nghĩ cần vương bao vây kinh đô,
lòng nàng liền hoàng, trong đầu trống rổng.
Nhưng khi Trang Thư Tình nghe được tin tức này, trong chớp mắt
nàng lại nghĩ ra được rất nhiều, người với người, quả nhiên là bất đồng.
Cho nên, nàng đều được mọi người dốc lòng che chờ, ngay cà Ôn Đức
vẫn luôn chỉ hướng đến hoàng thượng là mệnh lệnh duy nhất cũng cam
nguyện cho nàng sai bảo.
Ngủ tiếp một canh giờ, Trang Thư Tình rốt cục tỉnh lại.
Tuy rằng vẫn cảm thấy buốn ngủ, nhưng tốt xấu vẫn biết tình hình lúc
này vẫn còn rối loạn, rửa nước lạnh sau đầu óc cũng thanh tỉnh không ít
“Ôn Đức vẫn chưa trở về?”
“Đừng duy nghĩ nhiều.” Bạch Chiêm đem chén cháo An Cùng mang
đến để xuống trước mặt nàng.
An Cùng có chút không yên, “nếu Trang đại phu muốn ăn thứ khác
tiểu nhân lập tức đi làm.”
“Cháo rất tốt, những thứ khác sợ là ăn không vô,” Tối hôm qua nàng
vụng trộm ói một hồi, bây giờ cũng chỉ có cháo trằng là hợp khẩu vị.
An Cùng rất sợ Bạch Chiêm, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, ôm
cái khay đứng đó, mặt gấp đỏ bừng, bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Trang Thư Tình bật cười. “Ăn cháo không sẽ đói, ngươi đi làm cho
hắn một bát mỳ đi, hắn thích ăn hơi chua, giống như cháo dưa này là được,
ngươi bỏ một phần vào, nếu có trứng thì luộc một quá, cho thêm chút ớt.”
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.”