thể khôi phục lại như ban đầu, Chu Tề mang ngự y đến xem thử rồi mới
quyết định được, thử xem có thể kê được phương thuốc hữu dụng nào
không?”
Lại ách xì một cái, mắt có chút cay cay, hơi nước vờn quanh hốc mắt,
xiêm y trên người lại rách nát, khiến nàng thoạt nhìn có chút đáng thương,
Chu Tri Sâm không nhịn được nói: “Ta đến chỗ cung phi mượn một kiện
xiêm y đến cho ngươi đi, trong cung không thiếu nhất chính là thứ này.”
Trang Thư Tình cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân mới giật mình,
nhưng mà nàng vẫn cự tuyệt, “Không cần, ta không quen mặc xiêm y của
người khác, Chỉ Cố cũng không thích mùi lạ.”
Vế sau mới là nguyên nhân chính đi, Chu Tri Sâm biết điều cũng
không nói thêm nữa, hai người này ràng buộc có bao nhiêu sau, hắn mỗi
khắc đều có nhận thức mới.
Bạch Chiêm nắm chặt lấy tay Trang Thư Tình, như là không nghe thấy
lời của Chu Tri Sâm.
Không bao lâu liền nghe thấy tiếng Ôn ĐỨc truyền đến, “Đã tốt lắm.”
Trang Thư Tình giống như không có việc gì đi đến bên giường, nhìn
lên hai bình truyền, còn lại không nhiều, nàng đang đợi một bình máu mới
tới mới tiếp tục rút máu của hoàng thượng.
Nhưng mà người đã tỉnh lại, trước khi động thủ, nàng ngẩng đầu nói:
“Hoàng thượng, sẽ có chút đau, ngài kiên nhẫn một chút.”
Hoàng đế miễn cưỡng cửa động thân thể, nàng hiểu ý, xuống tay
không hề do dự.
Nhưng mà hoàng thượng cơ bắp buộc chặt, trước khi hạ kim xuống
tĩnh mạch nàng xoa nhẹ nơi đó một chút, cảm giác được người đã thả lòng