”Bị thương? Ai bị thương? Tộc nhân của ngươi?”
Niệm Niệm gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, cắn làn váy của nàng
kéo ra ngoài.
Trang Thư Tình đem nó ôm lên. Mặc kệ nó nhảy như thế nào cũng
mạnh mẽ nhét vào trong gói to, nói: “Muốn ra ngoài cũng phải chuẩn bị
một chút, bên ngoài tuyết đang lớn, nhiệt độ không khí lạnh như vậy, có khi
chưa cứu được người, mà còn hại chính bản thân mình.”
Nhìn đến những dụng cụ phẫu thuật đang bày ra ở trên bàn, Trang Thư
Tình cầm theo mấy dụng cụ thú y sở dụng nhất đem tất cả gói lại tốt, ánh
mắt nhìn lại những thứ trong tay, theo bản năng cơ hồ vẫn còn cảm thấy
thiếu
Còn có cái gì? Trang Thư Tình nhìn chung quanh một chút, đúng, lò
sưởi tay, cái này phải đem đi, xiêm y phải đổi cái khác dày hơn, áo choàng
phải dùng kiện da lông, cũng phải mang theo một chút đồ ăn.
Tận lực chuẩn bị chu toàn, Trang Thư Tình gọi Chu Thất chuẩn bị xe
ngựa.
”Tiểu thư muốn đi đâu?”
”Ra khỏi thành.”
”Vâng.” Buông màn xe, Chu Thất hướng Bảo Châu ra hiệu, xe ngựa
mới vừa đi, Bảo Châu liền chạy vội tới Bạch phủ, Nam Châu gắt gao ngồi ở
sau xe ngựa.
Trang Thư Tình không biết, năm người nàng mua về, chỉ có đứa nhỏ
tên Nguyệt Minh là người ngoài, những người khác đều do Bạch Chiêm an
bày, ở phương diện này, Bạch Chiêm rất kiên trì cố chấp, theo hắn, nữ nhân