”Lại là một người sủng thiếp diệt thê, trách không được người ta
không nhận hắn.”
”Đúng vậy, ta nếu cócon trai như vậy, sẽ yêu quý nó còn hơn bảo bối.”
Đủ loại âm thanh nghị luận lọt vào tai, Trang Trạch Lương tức giận
nhưng lại bất lực không thể làm gì, ở lại chỉ để người ta mỉa mai, đành ôm
một bụng uất khí trở về nhà.
Trần Kiều Nương hiện cũng có chút khôn ngoan, thấy sắc mặt lão gia
khó coi, tránh còn tránh không kịp, đừng nói tới gần, giả vờ câm điếc,
không hỏi nữa câu.
Trang Trạch Lương trực tiếp đi tới phòng mẫu thân.
Từ khi hai tỷ đệ đào tẩu, lão thái thái càng ít nói, đối với Trang Thư
Đình và Trang Thư Diệu cũng không thân cận như trước, nhưng nếu nói bà
hối hận, thật chẳng thể nhìn ra, cái nhìn vẫn gây gắt trước sau như một.
”Thế nào?”
”Đỗ đầu bảng.”
Lão thái thái mở to mắt, “ Không chịu thua kém so với ngươi.”
”Đúng vậy, đứa con này hơn hẳn nhi tử.” Lời Trang Trạch Lương
đúng ra là chuyện đáng mừng, nhưng cố tình đứa con này lại không tiếp
nhận người phụ thân là hắn.
”Mẫu thân có chuyện muốn hỏi con.”
”Người hỏi đi.”
”Mẹ con Trần di nương trở về Khê Thủy trấn, đúng thật không phải do
con bảo các nàng đi?”