ÁC NHÂN THÀNH ĐÔI - Trang 711

Bạch Chiêm có khả năng, chuyện khó khăn trong miệng người khác

đối với hắn đều trở nên dễ dàng. Có hắn ở đây, trong lòng nàng không cần
nghĩ bất kì chuyện gì, chỉ cần bản thân mình làm chuyện muốn làm.

Hắn vẫn luôn nói như vậy. Mà nàng, cũng luôn làm như vậy.

Khi có hắn ở bên cạnh nàng thường lơ là, đến khi hắn đi mới thấy nhớ,

trách không được người xưa luôn nói, mất đi rồi mới biết quý trọng, hắn
mới đi tám ngày nàng đã hiểu được đạo lý nàng.

Cũng may là không phải vĩnh viễn mất đi.

Ngô, về sau phải dụng tâm lưu người lại mới được, nam nhân này,

nàng muốn, chẳng sợ có thể không lưu lại được cả đời. Ít nhất phải nỗ lực
bằng khả năng của bản thân để không cảm thấy hối hận.

“Vừa trở về đã thấy thật náo nhiệt.” Người chưa đến, thanh âm đã

vang bên tai, vùa nhấc đầu, một thân tử y, khóe miệng đang nhếch cười,
không phải Bạch Chiêm thì còn là ai!

Ý cười nhất thời nổi lên từ trong lòng. Theo mắt lộ ra ngoài, nở rộ trên

mặt, “Có một số người chỉ cần suy nghĩ, chỉ cần nhớ đến liền xuất hiện.”

Nhìn thấy người ngày đên mong nhớ, tâm tình Bạch Chiêm tốt lên

không ít, ngồi xuống cạnh bên người nàng, người mùi thuốc nhàn nhạt trên
người nàng, lòng cảm thấy mỹ mãn, không tự giác ngồi gần thêm một chút,
“Nhớ ta?”

“Ừ, nhớ.”

Được nàng thẳn thắn thừa nhân, Bạch Chiêm liền cam hứng, tựa đầu

lên vai nàng, tư thế này chỉ cần một cái dang tay là có thể ôm người vao
ngực, “Nhớ ta thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.