vào, nàng coi mình là nhân vật gì?
Cái gì vậy!
“Tần lão gia, vị này là...”
“Người trong lời đồn, có thể khiến người khác khởi tử hồi sinh, Trang
tiểu thư, Trang thần y, các ngươi chưa nghe nói qua?”
“Là nàng?” Đại phu hai mắt nhìn nhau,đều muốn đi vào xem nàng có
thần pháp gì.
Tần Lam nhìn ra được ý đồ của bọn họ, ác ý thêm đầu vào lửa, “Các
ngươi không phải rất muốn biết thần y chữa bệnh như thế nào hay sao? Cửa
cũng không đóng.”
Vài đại phu, cộng lại cũng đến mấy trăm tuổi, ta nhìn ngươi, ngươi
nhìn ta, không hẹn mà cùng cất bước vào trong, bỏ chút mặt mũi để có thể
đứng góc tường nghe được chút nội dung thôi cũng được.
Trong phòng, Bạch Chiêm không tiến lại gần, hai tay ôm ngực dựa
vào tường, hắn đối với người ngay cả dụng khí sống sót cũng không có căn
bản không chút hứng thú.
Người trên giường thật an tĩnh, ngẫu nhiênn phát ra tiếng hô đau đớn
từ trong miệng, như là không muốn bị người khác nghe được, hạ nhân hầu
hạ cũng đứng thật xa, không biết là bị đuổi ra hay là như thế nào.
Trang Thư Tình đi qua, từ trên cao nhìn xuống người nằm trên giường.
Sắc mặt trắng bệch, tóc tán loạn, ánh mắt trống rỗng nhìn lên đỉnh
giường, mồ hôi chảy ròng hai bên thái dương.
Cảm giác được có người đến gần, chỉ cho rằng nha hoàn trở lại, cũng
lười liếc mắt nhìn.