hoang đường, chàng làm được, sao đến phiên con lại không được? Nếu mỗi
nữ nhân đều giống Từ thị, nữ nhân trong thiên hạ còn có thể sống sao?”
Tần Lam bị phu nhân trách trước mặt mọi người, trên mặt có chút tức
giận liền trách mắng: “Hắn còn có lý? Đều nói con hư tại mẹ, lời này nữ
điểm đều không sai.”
Tần phu nhân rốt cuộc không dám thực để Tần Lam bị mất mặt, oàn
giận hừ một tiếng, giương giọng nói: “Nếu chết thật, Tần gia ta cũng nên
chuẩn bị phát tang, cho dù người Từ gia đến cũng không thể không nói lý.”
Trên bản mổ đơn giản, Trang Thư Tình mang bao tay, nghe vậy liếc
mắt nhìn nữ nhân trên giường đã đau đến chịu không nổi, “Nghe được
không? Vì lời này, ngươi cũng nên sống sót để tức chết các nàng.”
Thiếu phu nhân cười khổ, trước giờ đều là mẹ chồng khi dễ con dâu,
sao có chuyện con dâu muốn mẹ chồng sống không dễ chịu, nhưng mà, Tần
gia đừng nghĩ muốn tiếp tục để nàng sống không tốt.
Tần gia, chờ xem.
“Giữ vững, Thanh Dương Tử, thuốc.”
Phương pháp điều chế thuốc tê có chút thay đổi, chỉ có lần trước là
ngoài ý muốn, Thanh Dương Tử cũng không chắc có thể tốt giống như lần
trước.
“Khuê danh của ta là Giai Oánh.” Trước khi uống thức Từ Giai Oánh
nói.
“Giai Oánh, ta đem hết toàn lực để cứu ngươi, chính bản thân ngươi
cũng phải cố gắng, không thể dễ dàng buông tha.”