Trang Thư Tình nghĩ muối dời lực chú ý của nàng, một bên vừa chuẩn
bị vừa nói, “Đây là bộ quần áo đặc chế, tay áo buộc chặt, không phải quá
phức tạp, giặt sạch phơi khô, khó khăn nhất chính là quá trình tiêu độc,
giống như gian nhà này vậy, đều đã được khủ trùng qua, mang khẩu trang,
bao tay, đội nón, đều vì tận lực muốn bảo vệ thanh mạng của tỷ.”
Thanh Dương Tử tiến vào sau, cũng không nhìn người trên bàn mổ,
ngược lại rất chuyên nghiệp mặc đồ vào.
Liễu Tri Quỳnh cả kinh lập tức ngồi dậy, “Hắn...hắn là...”
”Hắn là trợ thủ của muội, đừng sợ, cứ coi như tỷ không thấy hắn là
được.” Một dao hạ xuống, nhìn thấy bộ phận bên trong cơ thể người, vẻ
mặt Thanh Dương Tử liền hiện lên vẻ si mê, phỏng chừng hắn hoàn toàn
không coi người nằm trên bàn mổ là nữ nhân.
Huống chi, ở trên bàn mổ, người bệnh cũng chỉ là một đống xương
cốt, cho dù có xinh đẹp khuynh thành, mổ bụng ra chẳng phải cũng như
nhau?
”Nằm xuống.” Thấy Nam Châu Bảo Châu thu thập thỏa đáng, Trang
Thư Tình phân phó nói. “Khăn khử trùng.”
”Vâng.” Bảo Châu tiến lại bên cạnh Liễu Tri Quỳnh, trước khi Liễu
Tri Quỳnh muốn phản kháng đã trải xong khăn lên bàn, không có gì cản
trở, thấy vậy cũng khiến Liễu Tri Quỳnh an tâm một chút.
”Thuốc tê loại thứ ba.” Vì để phân chia tốt liều lượng thuốc tê, hai
người đã phân thuốc tê thành các loại, thấp nhất là một, cao nhất là năm,
Thanh Dương Tử vừa nghe liền hiểu.
Uống một hớp rượu, không bao lâu sau Liễu Tri Quỳnh liền mất đi tri
giác.