”Ách, ách,,ách...” Tiếng nấc cục không ngừng được lặp lại giữa những
lần nấc cục không hề được dừng lại, một tiếng tiếp một tiếng, một hồi lâu
sau ngực của hắn cũng bắt đầu phát đau, nhưng lại không thể ngừng được.
Thanh Dương tử dò xét mạch của hắn, chờ khi hắn chống đỡ không
nổi liền lập tức tại cho hắn một gáo nước lạnh, lúc nuốt xuống một ngụm
nước lạnh, tiếng nấc lập tức ngừng lại.
Không cho Đổng Minh Đức cơ hội thở dốc, một viên thuốc khác lại
được nhét vào trong miệng, cằm vừa nhấc lên, viên thuốc liền lăn xuống
cuống họng.
Qua một hồi cũng có thể thấy được phương pháp ra tay của Thanh
Dương Tử, hắn tra khảo mà mười đầu ngón tay vô cùng sạch sẽ, ngay cả
một vết máu cũng không có.
Dược tính phát tác, Đổng Minh Đức cảm thấy móng chân của hắn vô
cùng ngứa ngáy khó chịu, đến lúc hắn chịu không nổi ngất đi...
Miệng lại bị chét vào một chén nước lạnh, dược hiệu được giải, sau đó
một viên khác lại được nhét vào...
Cứ như vậy lặp đi lặp lại. Từ suốt ngày hôm qua đến nay. Trên người
Đổng Minh Đức vẫn vô cùng sạch sẽ, không có đến một vết máu, nhưng
mà nhìn hắn hiện tại, tóc không ra tóc, lông mi và lông mày đều trụi lủi,
ngay cả những nơi có lông cũng bị rụng sạch. Trên người vô cùng sạch sẽ,
nhưng tinh thần lại uể oải, tùy thời đều có thể ngất xỉu.
Nhìn biểu tình chỉ hận không thể chết đi của Đổng Minh Đức cũng
biết mấy ngày nay hắn bọ ép buộc đến mức nào.
”Công tử.”
”Hỏi ra được gì không.”