ADAM VÀ EVA - Trang 125

Tuy nhiên những hình ảnh khêu gợi, nóng bỏng và quyến rũ kiểu

Angelina Jolie, Jennifer Lopez hay Sharon Stone cũng đi vào giấc
mơ thầm kín của nhiều quý ông hay những chàng trai trẻ hàng
đêm.

Một cô gái thanh khiết, tinh nghịch, dễ thương, ngây thơ và hồn

nhiên có đáng ngưỡng mộ không? Tất nhiên có.

Nếu có một người đàn bà hội tụ được tất cả những hình ảnh trên

thì có thực đáng khao khát không? Có lẽ “một vài” đấng mày râu sẽ
gật đầu một cách vui vẻ.

Nghĩ mà bực cả mình. Nghĩ mà tức anh ách. Nghĩ mà đâm ra đố

kỵ với người đàn bà siêu thực chưa từng xuất hiện trên thế gian.
Siêu nhân như thế có ma mới làm được. Lại nhắc đến chuyện
“ma”. Cách đây chừng 6 năm, hồi tôi mới viết vài truyện kinh dị
ngắn thôi, nhiều đồng nghiệp đọc bản thảo thắc mắc tại sao
không cho cái cô này, hay anh này yêu con ma. Như thế câu chuyện
mới chặt chẽ và có sự gắn kết nội tại. Tôi bảo truyện kinh dị thì phải
gây sợ hãi mới đúng chớ, cho yêu tùm lum thì người đọc chỉ thấy
thích thú chứ sợ nỗi gì. Đọc “Liêu trai chí dị” có ai sợ đâu nào. Mà
người trên cõi nhân gian đông đúc thế có thiếu thốn gì đâu mà lại
phải đi yêu con ma. Nhưng từ đó tôi bỗng dưng đặt ra câu hỏi: Tại sao
các nhà văn (tất nhiên 99% là nhà văn nam) lại cứ thích cho nhân
vật yêu say đắm một cô gái ma đến thế? Ông tổ của trào lưu “Liêu
trai chí dị” là Bồ Tùng Linh đã giúp cho nền văn học châu Á (đặc
biệt là Trung Quốc và Việt Nam) có thêm vô số tác phẩm văn học
mang hơi hướng liêu trai, từ Thế Lữ, Tchya Đái Đức Tuấn, Lan Khai
cho đến nhiều nhà văn đương đại sau này, rất hay có sở thích viết
về những “Người đàn bà – Ma”. Mà bản thân Bồ Tùng Linh cũng
không hoàn toàn sáng tác ra những câu chuyện ấy, đó phần nhiều
là những cốt truyện ông thu thập từ dân gian. Dân gian từ Đông
sang Tây quả rất thích thú với những mối tình ly kỳ giữa người và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.