một từ tiếng Anh vào câu nhưng vẫn không làm cho anh ta bớt ấu
trĩ đi tẹo nào. Tại sao những người đàn ông lại trở nên ấu trĩ trong
con mắt tôi khi họ ngăn cản vợ/người yêu họ ra xã hội?
Thứ nhất, ấy là họ không bao giờ có đủ cảm giác tự tin để nghĩ
rằng “Cho dù cô ấy đi khắp Trái đất này cũng không bao giờ tìm
đâu ra một người đàn ông hấp dẫn và biết yêu thương, hiểu cô ấy
như người đàn ông mà cô ấy đang có. Cô ấy càng đi càng có cơ hội
để nhận thức và so sánh rằng cô ấy đang nắm được thứ gì trong
tay”. (Nhìn chung thì loài người hiếm khi có được cảm giác tự tin này
trong mối quan hệ tình cảm, trái lại lúc nào họ cũng nghĩ “Cho nó đi
nhiều, tiếp xúc nhiều, nhỡ đâu nó gặp đứa nào hơn mình thì
sao?”)
Thứ hai, họ không bao giờ đủ thông minh để nghĩ rằng: Cứ để cô
ấy học hỏi được nhiều và mình cũng sẽ phải cố gắng để có đủ tri
thức như cô ấy. Trái lại, những người đàn ông ngăn vợ đi học tiến sĩ
thay vì cũng lo trau dồi kiến thức bản thân thì chỉ biết ngồi đó
mà lo lắng nhỡ đâu nó thông minh hơn mình. Tôi cần phải nói ra
sự thật này, có rất nhiều người đàn ông có vị trí cao trong xã hội
đưa ra quan điểm “Tôi không bao giờ lấy vợ thông minh hơn mình
và kiếm được nhiều tiền hơn mình”. (Những người từng nói câu
này với tôi lỡ có đọc được bài này thì đừng giận)
Thứ ba, họ không đủ lòng yêu thương và hy sinh để mang lại
niềm vui cho người kia, trái lại chỉ biết người kia mang lại niềm
vui cho mình bằng cách nhất nhất làm theo ý mình.
Thứ tư, những người giống người đàn ông Bạc Liêu kia ấu trĩ ở
chỗ, cái ý nghĩ mà họ đang nghĩ về việc vợ họ có thể làm khi ra khỏi
nhà hai ngày trở lên thì rất có thể xảy ra 15 phút ở một chỗ bất kỳ
như trên chiếc bàn làm việc và ghế xoay trong một văn phòng cao
ốc chẳng hạn.