ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 168

khoáng, mà cảnh núi non nguy nga, sông nước vời vợi, tiếng rìu chặt gỗ,
tiếng ca vui sướng, thấp thoáng ẩn hiện dưới đầu ngón tay. Tới đoạn Ngư –
Tiều vấn đáp, sẽ khiến người ta cảm thấy núi non trùng điệp’. Bản nhạc này
thể hiện một tâm thái siêu nhiên nhập thế”.

Giáo sư Hàn mỉm cười hỏi lại: “Em cho rằng mình đã thể hiện được

những điều đó chưa?”.

Hiểu Tranh không nói gì, chỉ cúi đầu…

Thấy Hiểu Tranh như vậy, giáo sư Hàn lắc đầu nói: “Em thể hiện bản

nhạc một cách bất an, nóng vội, không những không có cảm giác phóng
khoáng, siêu phàm mà còn mang lại cho người ta cảm giác giống như rơi
xuống bùn lầy, tâm trạng quanh quẩn, rối bời. Em cứ tiếp tục thế này thì
không ổn”.

“Thưa cô, em…”. Hiểu Tranh lo lắng muốn nói gì đó nhưng lời nói tắc

nghẹn ở cổ họng, không biết bắt đầu từ đâu”.

Hàn Âm Ái nói với Hiểu Tranh: “Có những chuyện chúng ta phải trải

qua và phải học cách từ bỏ. Khi nào em tĩnh tâm lại thì hãy đến đây”.

Giáo sư Hàn dõi theo hình bóng của Hiểu Tranh, nhẹ vuốt ve cánh hồng

trắng, những chuyện đã qua lại hiện về trước mắt.

Trong một thành phố cổ, tiếng cười vui vẻ của cô gái và tiếng chuông

vui tai vang khắp đường đi.

“A! Min Ho, anh đi chậm thôi”.

“Âm Ái à, có phải dạo này em gầy đi không? Sao anh có cảm giác giống

như đang đèo kẹo bông thế nhỉ, ha ha…”.

“Min Ho, buổi tối em dẫn anh đến quán trà Trung Quốc để thưởng thức

văn hóa Trung Quốc. Em mời còn anh trả tiền”.

Ánh đèn khiến bóng hai người đổ dài xuống đường. Cô gái ngả người

vào lưng chàng trai. Thực sự rất muốn cả đời này sẽ như thế, mãi mãi, mãi
mãi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.