ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 22

Buổi tối đẹp trời như thế này, bố mẹ ở trên trời có nhìn thấy mình không

nhỉ? Chắc chắn họ cũng sẽ thấy vui vì mình… Nghĩ đến đấy, Hiểu Tranh
thấy sống mũi cay cay, hai mắt đỏ hoe. Hàn Quốc, một đất nước vừa quen
vừa lạ. Khi vẫn chưa chắc chắn là học sinh trao đổi, Hiểu Tranh vô cùng
khao khát điều đó. Nhưng bây giờ lại cảm thấy sợ hãi. Ở bên ấy không có
người quen, không có ai quan tâm đến mình. Sống trong môi trường xa lạ,
tất cả đều phải thích nghi từ đầu, phải tự mình đối mặt với bao nhiêu khó
khăn. Mặc dù cô đã tự lập từ nhỏ, nhưng nếu có bố mẹ ở đây… Cảm giác
cô đơn, bất lực như nước thủy triều trào dâng trong tim, hai hàng nước mắt
lấp lánh chảy xuống khuôn mặt đẹp như ngọc của Hiểu Tranh…

Bỗng nhiên xích đu khẽ đung đưa. Hiểu Tranh ngoảnh đầu lại.

Một hình bóng cao lớn lặng lẽ đứng sau cô.

Nhìn những giọt nước mắt trên mặt Hiểu Tranh, Nghị Vĩ chợt hiểu cô

đang nghĩ gì. Một người kiên cường như Hiểu Tranh chỉ khi nào nhớ đến bố
mẹ mới khóc thầm như thế này. Nghị Vĩ mỉm cười nhìn bầu trời sao lung
linh và nói: “Chắc chắn bố mẹ em sẽ rất vui. Em sắp đi du học rồi”.

Hiểu Tranh lau nước mắt, khẽ nói: “Có đúng là bố mẹ em sẽ biết

không?”.

“Dĩ nhiên rồi, bởi vì em là cô con gái mà họ yêu nhất. Dù em có đến

Hàn Quốc thì họ ở trên trời vẫn sẽ dõi theo em. Vì thế em sẽ không cô
đơn”. Nghị Vĩ dịu dàng nhìn cô.

Hiểu Tranh xúc động nhìn anh. Từ nhỏ tới lớn, Nghị Vĩ luôn là người

hiểu cô nhất. Chỉ cần nhìn là anh biết ngay cô đang nghĩ gì.

“Em đang lo lắng đúng không? Sống trong một môi trường xa lạ, nhất

định sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn. Nhưng anh tin không khó khăn
nào có thể đánh gục được em, bởi vì em là Tần Hiểu Tranh kiên cường
nhất, thông minh nhất”.

Hiểu Tranh cười.

Anh chàng này thật biết an ủi người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.