ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 62

“Để tôi làm cho”. Có lẽ vì muốn trả ơn anh, Hiểu Tranh đã cầm lấy hòm

thuốc, không biết lấy dũng khí từ đâu, nhìn thấy nhiều máu như vậy cô chỉ
thấy đau lòng.

Hiểu Tranh không quan tâm đến sự ngạc nhiên của mọi người. Cô nhanh

chóng mở hòm thuốc lấy thuốc sát trùng và bông gòn. Cô rất thành thạo với
những việc như thế này bởi ngay từ nhỏ cô đã phải tự chăm sóc bản thân
mình.

Khi bông gòn nhúng thuốc sát trùng chạm vào vết thương của Joon Ho,

anh không kìm được nhăn mặt. Hiểu Tranh ngước mắt nhìn anh, khẽ nói:
“Sẽ hơi đau đấy, anh cố chịu một chút”. Giọng nói của cô rất dịu dàng,
động tác tay càng nhẹ nhàng hơn.

Tuy cô tỏ ra rất bình thường nhưng Joon Ho có thể cảm nhận được sự

quan tâm của cô, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Đã bao lâu rồi? Từ sau sự
cố ấy, có lẽ sự lạnh lùng của mình đã khiến người khác không dám quan
tâm đến mình? Rất ít người dám lại gần mình, đừng nói là quan tâm đến
mình như thế này. Nhưng cô gái trước mắt thì… Anh ngắm nhìn hình bóng
đang chạy đi chạy lại, chuyện đã qua lại ùa về trong ký ức.

Dần dần, đôi mắt lạnh lùng của Joon Ho ánh nên vẻ dịu dàng, khuôn

mặt với những đường nét cương nghị dường như cũng mềm mại hơn…

“Xong rồi”. Hiểu Tranh nhanh chóng xử lý xong vết thương, sau đó

ngẩng đầu lên nhìn anh và nói: “Nhớ đừng ăn thức ăn cay”.

Hiểu Tranh làm ngắt quãng hồi ức của Joon Ho, khuôn mặt của anh lại

trở về với vẻ lạnh lùng vốn có. Anh thu dọn đồ đạc của mình rồi quay người
bước đi.

Hiểu Tranh dõi theo hình bóng của anh, một cảm giác không thể diễn tả

thành lời trào dâng trong lòng cô. Tuy khuôn mặt của Joon Ho rất lạnh lùng,
nhưng một người nhạy cảm như cô có thể cảm nhận được nỗi ưu phiền
trong ánh mắt ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.