"Bà Faircloth nói với anh rằng em đã không ăn gì trong cả ngày
nay. "
Aline cười uể oải. " Em cảm thấy quá mệt mỏi trong người, em
sẽ ăn sau”
Anh nhìn cô nghiêm khắc. " Em trông như mới từ địa ngục về."
"Cảm ơn anh" cô chế giễu nói . "Như em đã nói, quá mệt mỏi
thôi, vì thế em muốn ngủ một chút "
" Em đã ngủ nguyên trong ngày và điều đó không tốt một chút
nào cả” .
" Marcus anh muốn nói em điều gì?" cô hỏi anh khi anh gây
phiền toái cho cô.
Anh không trả lời cô, thọc tay trong túi áo khoác anh dường như
đang bận tâm suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, anh liếc nhìn đầu gối cô,
ẩn bên dưới những nếp gấp của váy xanh muslin. " Anh muốn hỏi
em về nó," anh nói thô lỗ.
"Cái gì cơ?" cô ngạc nhiên hỏi anh.
Anh ra hiệu cứng nhắc về phía chân cô. " Anh muốn nhìn vết sẹo
chân em”
Aline kinh ngạc nhìn anh. " Vết sẹo?”
“ Đúng.” Marcus ngồi đối diện cô, khuôn mặt vô cảm.
Anh không yêu cầu cô như thế từ trước đến nay. Tại sao bây giờ
anh muốn nhìn thấy đôi chân cô? Aline không thể hiểu suy nghĩ của
anh, và cô cảm mệt mỏi để tìm hiểu suy nghĩ của anh lúc này. Chắc
chắn nó sẽ không gây hại gì khi cô cho anh thấy chúng, cô bắt đầu
cởi giầy ra, ngập ngừng để chân gác lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, cô
từ từ kéo gấu váy mình lên đến đầu gối.