Người ta vốn từng hiểu khái niệm này bằng trực giác - nó đến một cách đơn
giản. Hai trăm năm trước đây, hầu như mọi người đều sống dựa vào thiên
nhiên. Không có sự phân biệt giữa công việc và gia đình. Mọi thứ diễn ra
ngay trên sân nhà. Và dĩ nhiên, mặc dù công việc được phân chia, bất cứ ai
đủ tuổi bước đi cũng phải chịu trách nhiệm một phần việc. Công việc và gia
đình đan xen vào nhau một cách ngọt ngào. Ngoài ra, hàng xóm cũng thân
thiện và giúp đỡ lẫn nhau. Họ giúp nhau xây dựng nhà kho.
Họ giúp nhau khi người phụ nữ đến ngày sinh. Họ an ủi những người đau
buồn và mang thức ăn đến cho người nghèo. Họ gặp nhau tại các phòng họp
của thị trấn để giải quyết vấn đề và tranh luận về thay đổi. Một số thị trấn
nhỏ tại New England vẫn còn giữ những cuộc họp định kỳ hàng năm này,
giữ chức năng như những cơ quan lập pháp của địa phương. Không có việc
bỏ phiếu vắng mặt tại các cuộc họp của thị trấn. Muốn lên tiếng? Bạn chỉ
cần có mặt và giơ tay.
Dĩ nhiên, thời gian đã thay đổi và chẳng còn mấy ai trong chúng ta sở hữu
trang trại gia đình. Trừ khi bạn sống trên một hòn đảo xa xôi hẻo lánh, hiếm
có tình trạng con cái bạn theo học tại một ngôi trường chỉ có một phòng
riêng biệt. Nhưng tại sao bạn lại để điều này ngăn cản chúng ta áp dụng Bốn
Đặc điểm tư duy vào nơi chúng ta làm việc, vào trường chúng ta học, và nơi
chúng ta sống? Mỗi người trong chúng ta có thể tự đặt cho mình sứ mệnh
phải lên tiếng thẳng thắn và với thái độ quan tâm tại nơi làm việc và trong
cộng đồng hàng xóm láng giềng. Nếu chúng ta có thể học cách thẳng thắn và
chấp nhận tổn thương trong công việc, dĩ nhiên chúng ta có thể áp dụng
tương tự trong nhà thờ hay trong gia đình. Bất cứ ai luyện tập tinh thần trách
nhiệm trong một cuộc họp nhân viên cũng có thể chịu trách nhiệm trước con
cái mình. Nhưng tại sao chúng ta chấp nhận ngừng lại tại đây? Một khi bạn
đã có thói quen quảng đại với đồng nghiệp và khách hàng, chỉ cần một bước
nhỏ là bạn có thể giúp đỡ những người hoàn toàn xa lạ.
Hãy bắt đầu từ công việc - và xây dựng thành một phong trào từ đây. Đặc
tính thiếu tinh thần hỗ trợ cố hữu trong văn hóa doanh nghiệp hiện nay chính
là thói quen chủ nghĩa cá nhân đã ăn sâu vào mỗi người. Nhưng tình hình