kinh nghiệm và dễ mắc những sai lầm ngớ ngẩn. Ngay lập tức, tôi nói với
ông ấy rằng tôi sẽ rất vui khi được trở lại nhà thờ trong một dịp tuyệt vời
như vậy. Tôi cũng sẽ đưa cả gia đình đến và sẽ rất sẵn lòng tự trả mọi chi
phí của chúng tôi.
Sau khi tôi tắt điện thoại, Margaret nói: “John, em không quan tâm lắm
đến sự kiện này. 25 năm đã qua, anh không cần phải trở lại đó. Anh và họ
giờ đã ở hai thế giới khác nhau. Họ không liên quan đến anh. Làm sao anh
có thể kết nối với họ?”
Tôi đã nghĩ về những gì cô ấy nói trong vài ngày. Cô ấy nói đúng; tôi đã
thay đổi rất nhiều trong những năm qua. Và tôi chắc chắn họ cũng vậy. Tôi
sẽ mất rất nhiều năng lượng để kết nối với họ. Tôi không thể chỉ xuất hiện
và mong muốn mọi thứ diễn ra theo ý mình. Để kết nối với mọi người, tôi
phải tìm cách tiến về phía họ cả về cảm xúc lẫn mối quan hệ.
Tôi biết lễ kỷ niệm 25 năm là một ngày đặc biệt đối với họ, không phải
tôi. Tôi muốn chúc mừng họ, chứ không chỉ đơn thuần có mặt ở đó để dự
lễ. Trong vài tuần sau đó, tôi nghĩ đến thời gian đầu gắn bó với mọi người
tại Hillham và quyết định hành động trong khả năng để tạo ra kết nối. Tôi
đã làm điều đó bằng các cách sau:
Tìm kiếm những yếu tố gợi nhắc về khoảng thời gian chúng tôi ở bên
nhau
Tôi xem lại các tập tin, các bản lưu đám cưới, đám tang, bài thuyết giảng
và các sự kiện đặc biệt trong thời gian chúng tôi ở cùng nhau. Tôi tìm thấy
một bức ảnh đáng giá hàng vạn lời với 301 người đang đứng ở phía trước
của nhà thờ vào một ngày tham gia xác lập kỷ lục. Khi tôi mang nó đến
Hillham, mọi người đều thấy chính mình trong bức ảnh đó.
Nỗ lực nhớ tên họ
Tôi khá giỏi trong việc nhớ tên mọi người. Tên của một số người ở
Hillham sẽ luôn ở trong tâm trí tôi. Nhưng đã quá lâu, vì vậy tôi cố gắng
nhớ lại bằng cách xem lại ảnh và các tệp tin. Trước buổi gặp mặt, tôi nhớ