AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 245

phó bằng cách nào để có thể sống sót với thế giới bị biến đổi ấy và cảm thấy
bực bội lẫn nặng gánh bởi những thành viên chẳng còn đối sách nào. Anh tôi
xuống khỏi xe kéo, điều ấy không có nghĩa là gánh nặng của tôi vơi bớt. Tôi
thận trọng bước ra ngoài cửa để dò xét thái độ của thế giới đã được thay đổi ra
sao.

Nền đất cao nên toàn bộ khung cảnh của khu xóm được thu gọn lại trong

tầm mắt. Nhà tù, nơi giải phóng những nhà cách mạng và xử tử chú út tôi cũng
hiện ra trước mắt. Toàn bộ đất trời không có một dấu vết của con người. Tôi
thấy sởn gai ốc như bị một lưỡi dao sắc lạnh cứa vào sống lưng. Đó là nỗi sợ
hãi khi cả trời đất không một dấu vết của con người và cảm giác hoàn toàn lạ
lẫm khi bước ra với thế giới bên ngoài. Con đường dẫn đến Cửa Độc Lập hiện
ra rõ mồn một trước mắt, ngay cả trên những lối rẽ nhỏ hay trong từng ngôi
nhà, không ở đâu có thể trông thấy một bóng người. Hình như ngay cả một mái
nhà tỏa khói cũng không có. Giá mà trên nóc nhà tù có cắm cờ Bắc Hàn thì có
lẽ sẽ bớt sợ hơn chăng? Cả thành phố rộng lớn này chỉ còn sót lại chúng tôi.
Người đứng nhìn cái khoảng không trống rỗng bao la này cũng chỉ có mình tôi,
và rồi người đứng nhìn những đổi thay còn chưa biết là gì sắp diễn ra ấy cũng
chỉ có chúng tôi. Sao có thể làm được những điều ấy? Giá mà lúc này có cách
để biến mất trong nháy mắt thì tôi cũng muốn được như vậy.

Bất chợt, giống như kẻ bị dồn vào tận cùng ngõ cụt và bất thình lình quay

ngoắt lại, sự đảo chiều bất ngờ của tư duy đã xảy ra. Chỉ có mình tôi đứng đó
chứng kiến và dường như điều đó còn có một ý nghĩa khác. Thật quá nhiều
ngẫu nhiên tồi tệ đã thay nhau liên tiếp giáng xuống đầu chúng tôi và đẩy
chúng tôi đến tình cảnh chỉ còn lại một mình như thế này. Được, ngẫu nhiên ơi,
bắt ta còn lại một mình ư? Vậy mi phải có nghĩa vụ chứng kiến điều đó. Đó
chính là sự trả thù thích đáng nhất.

Cái mi phải chứng kiến đâu chỉ có không gian trống rỗng bao la này. Phải

chứng kiến cả thời gian của sâu bọ nữa. Có thế, ta mới thoát được kiếp sâu bọ.

Đó chính là dự cảm dường như sau này, một lúc nào đó, tôi sẽ viết tiểu

thuyết. Dự cảm ấy đã đẩy lùi mọi nỗi sợ hãi trong tôi. Tôi chẳng cảm thấy lo
sợ, dù chỉ là một chút thôi về số lương thực ít ỏi còn lại ấy. Tôi đã trông thấy
lương thực ở những ngôi nhà mọc san sát nhau kia. Chẳng lẽ mỗi nhà lại
không có vài nắm bột mỳ hay một, hai đấu đại mạch sao? Tự lúc nào, trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.