AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 243

tiệt trùng vào đấy, bất chợt tôi có cảm giác cái lỗ sâu ấy thật tối om, thăm thẳm
như lối đi âm u dẫn thẳng tới địa ngục và trong lòng trào dâng nỗi sợ hãi như
thể đang bị hút sâu vào trong đó một cách vô tận.

Anh tôi chẳng hề thốt lên một tiếng đau đớn thậm chí còn bắt đầu mỉm cười

một cách mơ hồ. Cảm giác bình yên nhưng đã lại mất đi niềm hy vọng ấy mới
thật thê thảm làm sao. Vị bác sĩ ấy đã để lại tất cả những thứ có thể dùng băng
bó vết thương được như gạc, bông băng, thuốc mỡ, thuốc sát trùng... rồi cùng
cả nhà lên đường sơ tán, để lại khu xóm bị bỏ trống hoàn toàn. Chúng tôi một
mình chiếm giữ bệnh viện của người khác được khoảng bốn, năm ngày thì có
lệnh sơ tán cuối cùng. Đó chính là cuộc sơ tán mùng 4 tháng 1. Hầu như tất cả
đã dời đi hết. Tiếng bước chân chạy của đám người, những kẻ vốn khoanh tay
đứng nhìn với thái độ “nhỡ đâu thì sao” và giờ lại đồng loạt đổ ra bên ngoài,
tiến về phía con đường quốc lộ, hòa lẫn với tiếng loa giục đi sơ tán phát ra từ
chiếc míc trên những chiếc trực thăng bay là là mặt đất, tất cả như thể đang lật
tung cả cái bệnh viện nhỏ bé này lên. Thực ra, trong lòng chúng tôi còn chao
đảo hơn rất nhiều. Mẹ là người cất lên những âm thanh xáo động ấy trước:

“Đi thôi, dù phải chết oan uổng cũng phải đi, đi được đến đâu thì đi. Họ thúc

ép thế kia mà không đi thì rồi biết đấy. Ai biết sau này họ khiến mình sống dở
chết dở thế nào? Thà trốn chạy còn hơn là phải chứng kiến cái cảnh đó.”

Sân sau của bệnh viện tuy ngổn ngang nhưng chúng tôi đã kịp thấy được

một chiếc xe kéo ở đó. Những người chạy nạn bằng xe ô tô là thiểu số, họ là
những kẻ được hưởng đặc quyền và họ đã rời đi từ trước đó. Ít lâu sau, người
ta đã phát minh ra việc gắn thêm bánh xe cho những tấm ván để chở trẻ con
hay chất những đồ đạc quý giá lên đó. Mẹ tôi và chị dâu, mỗi người cõng một
đứa bé và đội một bọc hành lý, nên xe kéo là phần của tôi. Đồ đạc dành cho tôi
nặng tựa ngàn cân. Chúng tôi hối hả chạy theo đoàn người sơ tán cuối cùng,
nhưng rồi dần dần cũng bị bỏ lại phía sau. Đến lúc gần qua quả đồi Muakjae

*

,

tôi kiệt sức nên đã bị trượt dúi dụi về đằng sau. Trời càng lúc càng nhá nhem.
99 Quả đồi nằm giữa phường Hongje-dong và phường Hyeonjeo-dong, quận
Seodaemun-gu, Seoul.

“Đi thôi. Đi thêm chút nữa thôi.”
Mẹ kéo tôi đi một cách tàn nhẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.