AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 242

cùng chúng tôi cũng lên đường sơ tán được rồi đây. Làm sao để hai đứa bé đẻ
liền nhau ấy không bị chết cóng vì lạnh, phải mang gì, mang bao nhiêu và
mang thế nào để cả nhà không bị chết vì đói? Ngay cả những vấn đề thực tế ấy
cũng không làm chúng tôi lo lắng, dù chỉ là một chút thoáng qua. Tất nhiên,
gánh nặng thực tế ấy đều đã được chia sẻ cho mọi thành viên trong gia đình,
nhưng chúng tôi ai nấy đều đã gạt bỏ tất cả và trong lòng tràn trề hy vọng,
tưởng chừng chỉ cần vượt qua chiếc cầu sông Hàn kia thôi là ở đó có sẵn người
đang đợi để giải quyết mọi chuyện và chúng tôi chỉ việc an tâm nghỉ ngơi.
Nhưng rồi đồ đạc sơ tán lại chỉ được chuẩn bị gọn gàng như đi dã ngoại. Bởi
chúng tôi đã không có phúc phận sơ tán. Không chỉ mình tôi, mà tất cả mọi
người trong gia đình đều đang chôn chặt tận đáy lòng linh cảm rằng có khi
chúng tôi không thể sơ tán được. Và linh cảm đó đã trở thành hiện thực.

Điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Khi ấy, đêm đến, những cánh đồng ven con đường

quốc lộ đều trở thành doanh trại sơ tán của quân Nam Hàn và quân đồng minh,
cả những tòa nhà lớn cũng thế. Lúc đó, có đội quân gọi là quân tự vệ thanh
niên, sau này hợp lại với quân tự vệ Nam Hàn, chẳng biết họ khác quân Nam
Hàn thế nào, nhưng vẫn vũ trang, tham gia chiến đấu và cũng đi sơ tán. Đội
quân tự vệ thanh niên ấy đã tiếp quản trường học đó, anh tôi khi ấy lại đang
ngủ trong phòng giáo viên nên đã được ngủ cùng với người chỉ huy đang đi
tìm chỗ ngủ ấm áp. Và thế là tay binh sĩ chuyên làm nhiệm vụ tháo súng để
kiểm tra vào buổi sáng đã lỡ tay bóp cò làm viên đạn xuyên thẳng vào chân
anh tôi.

Nhận được tin gấp, chúng tôi hốt hoảng chạy đến và lúc ấy, anh tôi đã bị bỏ

lại ở một bệnh viện nhỏ vẫn còn chưa sơ tán hết ở Gupabal, còn toàn bộ đội
quân thì đã đi khỏi đó. Nội tình thực hư thế nào có biết cũng chẳng để làm gì,
nhưng anh tôi cũng chẳng định kể gì hơn nữa ngoài những điều chúng tôi được
nghe. Khuôn mặt tái nhợt đi vì mất nhiều máu của anh tôi lúc ấy trông lại điềm
tĩnh đến lạ thường. Vị bác sĩ tuổi tứ tuần đã giúp đỡ rất tận tình, nhưng gia
đình họ cũng đang chuẩn bị đi sơ tán. Ông ấy nói với chúng tôi là không nguy
hiểm đến tính mạng nhưng nếu không được điều trị tốt sẽ thành rắc rối và dạy
cho chúng tôi những thao tác điều trị sau đó - những thao tác đã được đơn giản
hóa tối đa. Lúc đứng ở bên cạnh theo dõi bác sĩ lấy ra mẩu băng thấm đầy máu
từ cái lỗ nơi viên đạn xuyên qua, rồi lại cắm thật sâu mẩu băng khác đã được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.