AI ĐÓ HOÀN HẢO - Trang 168

“Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra với cha vậy?” Cô chọc vào cái túi. Nó
lạnh và ướt đẫm.

“Nước đá,” ông giải thích. “Thời tiết vẫn chưa đủ ấm để làm tan chảy
nguồn cung cấp hơi lạnh trong hầm. Bác sĩ đã ở đây ngày hôm qua và
khuyên cha nên chườm lạnh cho những vết sưng tấy — và đừng quan tâm
đến nó nữa. Cha đã đề cập đến tin tốt, phải không nào?”

Ông đang cười rạng rỡ với cô. Cô không thể lờ đi việc ông đang chảy
máu. Nhưng rồi nó chìm xuống. Hôm qua ư? Ông đã tỉnh táo suốt một ngày
ư?

Lo lắng, nhưng với hy vọng len lỏi, cô hỏi, “Hãy nói cho con biết cha bị
thương như thế nào.”

“Hôm qua, cha thức dậy trước khi Arthur dậy. Cha đã mất phương
hướng để nghĩ rằng mình đã mơ thấy tai nạn khủng khiếp đó và rằng đó là
một buổi sáng bình thường như bao ngày khác và đã đến lúc phải thức dậy.
Vì vậy, cha đã cố gắng”.

Cô nhăn mặt. “Cha ngã ra khỏi giường sao?”

“Không, cha đã ra khỏi giường. Cha thực sự đã đứng dậy, hoặc ít nhất
cha dồn toàn bộ trọng lượng lên bàn chân trái trước, và cha đã đứng được
một nửa trước khi cái chân đó khuỵu xuống. Cha ngã sang trái và đập đầu
vào góc bàn đêm. Con không nhận thấy nó không còn ở đó sao? Cha đã đập
vào cái bàn đủ mạnh để làm vỡ nó. Arthur sợ chết khiếp với cú ngã đó,
hoặc anh ta nói vậy. Cha lại ngất đi”.

“Có lâu không ạ?”

“Đủ lâu để Arthur đi gọi Bác sĩ Andrew tới. Cha đã tỉnh lại khi ông ta
bắt đầu sờ nắn vào đầu cha. Ông ấy rất thích thú vì cha đã đập vào đầu gần
giống với vết thương ban đầu của cha”.

Cô thở hổn hển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.