AI ĐÓ HOÀN HẢO - Trang 232

CHƯƠNG 34

K

hi Julia bước ra khỏi xe ngựa, cô nhớ lại chuyến thăm đầu tiên của cô

đến Willow Woods. Sự run rẩy của cô cũng giống như ngày hôm đó cách
đây rất lâu. Cô thực sự rất sợ hãi, nhưng cô phải giấu nó đi. Cô không còn
là một cô bé hy vọng quá nhiều rằng vị hôn phu của cô sẽ thích cô. Cô đã là
một người phụ nữ trưởng thành, phải giả vờ như người mà anh ấy muốn.

Họ không thông báo. Richard thậm chí còn không gõ cửa trước. Anh
bước vào như thể anh chưa bao giờ rời đi — như thể đó vẫn là nhà của anh.
Không có người hầu nào ở trong sảnh để ngăn họ lại. Willow Woods chưa
bao giờ có nhiều người hầu mặc dù trang viên có kích thước ấn tượng. Mẹ
của Julia đã từng nhận xét một cách khá dễ thương rằng nhà Miller đáng ra
phải có số lượng người hầu gấp đôi, kể cả cho một ngôi nhà không lớn
bằng. Gerald, cau mày trước thái độ của bà, nhắc nhở bà rằng họ không cần
tất cả những người hầu mà bà đã thuê một cách phù phiếm.

Julia rất vui vì hôm nay cô nhớ lại lời nhận xét của mẹ mình. Về bản
chất, đó là lý do chính khiến bá tước từ chối từ bỏ hợp đồng. Sự thiếu thốn
của cải buộc ông phải sống rất đạm bạc so với những lãnh chúa khác cùng
cấp bậc với ông ta. Đó cũng là lý do chính khiến ông ta có thể tin họ ngày
hôm nay… bởi vì ông ta muốn thế.

Họ đi thẳng đến phòng làm việc của bá tước và bước vào, tay Richard
ôm chặt lấy eo cô. Để cho giống thật sao? Hay bởi vì anh nghĩ rằng cô có
thể bỏ trốn? Nhưng lúc này cô cảm thấy tự tin và kiểm soát hơn bao giờ
hết. Cô có thể làm được điều này.

Milton đang ngồi vào bàn làm việc. Ông ta không nhìn lên ngay lập tức
có lẽ vì ông ta nghĩ rằng đó là một người hầu đến làm phiền ông ta về việc
gì đó. Khi ông ta nhìn lên, ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào họ, không di

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.